Dẫn người về đồn cảnh sát một chuyến đã đủ để hù dọa bọn họ rồi, để họ nộp phạt ba trăm tệ là xong việc.
Phương Ức thay Tiểu Đường bổ sung, "Toàn bộ tiền thuốc men là do hai người phụ trách."
Dương Lâm vừa nghe không cần ngồi xổm trong đồn cảnh sát ba ngày thì đồng ý ngay lập tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa, sau này đúng là không dám động vào Phương Ức nữa.
Thành thật nộp phạt, bồi thường tiền thuốc men, ký hợp đồng. Đối với hai mươi mét vuông kia, ông ta cũng không dám đề cập đến nữa — —
Dù có đề cập đến Phương Ức cũng sẽ không đồng ý.
Mặt khác, trên người Dương Tam tản ra một cỗ khí tức không cam lòng, Phương Ức không chú ý tới nhưng Tần Lương Khánh thì có, anh nhướng mày.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Phương Ức muốn đưa Tiểu Đường đến bệnh viện.
Tiểu Đường không muốn đi, cậu cảm thấy không thắng trận này đã đủ mất mặt. Hơn nữa trên người cũng chỉ bị trầy xước nhẹ, đi khám bác sĩ cũng quá khoa trương rồi.
Phương Ức vừa buồn cười vừa tức giận, còn trẻ mà lại coi trọng mặt mũi như vậy. Cô nói: "Đi kiểm tra vết thương ở eo đi, đừng để bị thương đến xương cốt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Đường bóp vài cái rồi duỗi người, "Không bị thương, chỉ là Dương Tam quá mạnh mà thôi…"
Cậu chớp mắt, lập tức cầu cứu Tần Lương Khánh, "Anh Khánh, chỉ có vết thương nhỏ như thế này mà đến bệnh viện thì không đáng mặt đàn ông chút nào, anh nói có phải không?"
Tần Lương Khánh khẽ cười, anh nói với cậu, "Ừm, không cần đến bệnh viện đâu, trở về tôi xoa rượu thuốc lên vết bầm cho cậu ấy là được rồi."
Phương Ức vẫn không yên tâm, "Thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Tần Lương Khánh cho cô câu trả lời khẳng định, "Không có vấn đề gì."
Phương Ức thấy Tiểu Đường thực sự không muốn đi, cũng không ép buộc nữa, "Được rồi, nhưng phải tự mình chú ý, nếu thấy có gì không thoải mái thì phải lập tức đi kiểm tra."
"Không thành vấn đề." Tiểu Đường cười hì hì, "Phương tổng, chị cứ yên tâm, em không đàn bà giống như Dương Tam, nếu không phải tại móng tay anh ta dài thì căn bản không thể làm gì được em."
Tiểu Âu phá đám, "Khoác lác, thực lực của cậu và anh ta chênh lệch hoàn toàn với nhau có được không? Hoàn toàn bị người ta áp chế…"
Tiểu Đường kêu lên, "Vừa rồi tớ bảo vệ cậu như vậy, mà cậu lại làm tớ bị mất mặt? Thật không có tình người mà!"
Tiểu Âu nhớ tới một màn kia, mặt đột nhiên nóng bừng, lỗ tai ửng hồng, nhìn về phía Phương Ức, nói: "Phương tổng, vừa rồi chị thật đẹp trai! Rất hả giận luôn!"
Tiểu Đường tán đồng, "Khi chị yêu cầu trưởng thôn đưa cảnh sát đến, em thấy ông già đó bị làm cho choáng váng ha ha ha ha."
Phương Ức liếc nhìn cậu, "Bị đánh thảm như vậy mà còn cười được?"
Tiểu Đường: "Chị đã giúp em lấy lại..."
Phương Ức nói, "Chuyện này cũng có một phần là lỗi của các cậu, khi gặp sự cố cũng không bình tĩnh, không báo cáo cấp trên kịp thời, sau này phải làm việc bình tĩnh hơn."
Tiểu Âu kêu oan, "Thầy Ma đã đến Bình Trấn mua lều, miếng đất của ông Dương lại quá tồi tàn, những năm gần đây không ai chăm sóc, chất đất cũng bị hủy hoại, chúng ta lấy cũng không làm được gì.
Phương Ức dừng lại, nghiêm nói: "Vậy sao sáng nay không gọi cho tôi?"
Tiểu Âu im lặng.
Phương Ức hoà hoãn lại, "Các cậu chỉ cần chịu trách nhiệm sản xuất. Nếu gặp chuyện khó giải quyết, chỉ cần báo cáo rõ ràng với tôi, tôi sẽ đưa ra quyết định. Hai người chỉ mới ra trường, chưa có kinh nghiệm nên lần này bỏ qua, không có lần sau đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!