Đây là lần đầu tiên Phương Ức nổi giận với Tần Lương Khánh kể từ khi họ quen nhau.
Thôi quên đi, Tần Lương Khánh không tỏ ý kiến.
Phản ứng của Phương Ức khiến anh cảm thấy mới mẻ, hừ cười, "Giận sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Ức trợn trắng mắt ở trong lòng, điều chỉnh tâm trạng rồi cười rộ lên, "Không tức giận."
Cô lấy hợp đồng trong túi ra, nhìn tên rồi hỏi anh, "Đây là nhà của Lý Vĩnh Đức?"
Tần Lương Khánh xuống xe, "Đúng vậy."
Phương Ức nhấc chân, đi về phía cửa nhà, làn váy khẽ đong đưa, chỗ bị dính bùn thật chói mắt.
Tần Lương Khánh sờ sờ mũi, có chút hối hận.
Khu vực này dân cư đông đúc, hầu hết đều được truyền qua ba đời, họ Lý chiếm đa số. Tối hôm qua Tần Lương Khánh đã gọi điện đến từng nhà để xác nhận lại, nên hôm nay nhà nào cũng có người ở lại.
Có xe máy để đi nên tốc độ ký hợp đồng cũng nhanh hơn nhiều. Nhưng vẫn mất cả tuần mới ký xong bốn trăm mẫu đất mà cô có trong tay — —
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đúng, vẫn còn thiếu Dương Lâm, ông ta vẫn chưa đến tìm Phương Ức.
Phương Ức không biết có phải ông già này đang cố ý làm bộ làm tịch hay không, nhưng bộ phận tài chính của công ty đã giục cô mấy lần, ngày mai cô phải mang tất cả hợp đồng về.
Cũng không phải chuyện gì lớn, bây giờ Phương Ức không có thời gian để dây dưa với Dương Lâm — —
Lần này, lý do mà cô tự mình đến từng hộ gia đình là vì cô mới đến, không quen thuộc với người dân ở đây nên ít nhất phải đến làm quen để tiện cho công việc sau này.
Đối phó với những người ở thị trấn, không giống như nhân viên văn phòng. Trong văn phòng, cô không cần biết tất cả mọi người, có nội quy và quy định rõ ràng, công ty cứ thế mà hoạt động bình thường.
Nhưng ở đây thì không làm như vậy được, phải đi vào cuộc sống sinh hoạt và tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.
Bằng không nói bãi công liền bãi công, cô thật đúng là không có cách nào khác.
Đây là những gì Tần Lương Khánh nói với Phương Ức sau khi xảy ra trận náo loạn lúc trước.
Phương Ức bàn giao công việc cho Tiểu Đường nhờ cậu liên hệ với Dương Lâm sáng mai đến Bồ Đào Viên ký hợp đồng.
Tiểu Đường nhận được số điện thoại, sờ sờ cái ót, đặc biệt ngượng ngùng, "Phương tổng, nếu ông ta nói ngày mai không rảnh thì tôi phải trả lời như thế nào?"
Cậu thanh niên vừa mới ra đời tiếp xúc với xã hội, không có kinh nghiệm cũng là chuyện bình thường.
Phương Ức dạy cậu, "Cậu nói với ông ta nếu không ký hợp đồng sớm, tiền trả lại đất trồng rừng sẽ không được đưa cho ông ta đúng hạn. Nói chuyện khách khí một chút, nhưng đừng quá hiền."
Tiểu Đường được chỉ dẫn, trong chốc lát đã sắp xếp thỏa đáng, báo cáo với Phương Ức, "Ông Dương hứa sẽ đến vào lúc tám giờ sáng mai."
Phương Ức như có như không cười một tiếng, "Lúc tám giờ cậu gọi lại cho ông ta, bảo khoảng chín giờ hãy đến."
Vẻ mặt Tiểu Đường nghi hoặc, Phương Ức nở một nụ cười và không có ý định giải thích bất cứ điều gì.
Kết quả là ngày hôm sau đã tám giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Dương Lâm đâu. Tiểu Đường đã làm như Phương Ức nói, một giờ sau, ông ta thực sự đến.
Tiểu Đường nghĩ thầm, Phương tổng thật đáng sợ.
Nhưng Phương tổng lại không nghĩ đến, Dương Lâm lại mang theo đứa cháu trai đến đả thương Tiểu Đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!