Chương 16: (Vô Đề)

Tần Lương Khánh yên lặng liếc nhìn Phương Ức.

Mặt cô không trang điểm nhưng vẫn trắng trẻo, sạch sẽ không một chút tì vết.

Thực ra có trang điểm hay không thì cũng không khác mấy, điểm khác biệt duy nhất là đôi môi bớt hồng và khí thế mạnh mẽ trên người giảm đi một chút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh thu hồi tầm mắt, đi về phía bệ bếp.

Bà ngoại lấy khoai tây và thịt kho tàu đã nấu xong ra rồi nói với anh: "Cháu làm tỏi giã dưa chuột đi."

Tần Lương Khánh: "Dạ."

Xoay người, cô vẫn lười biếng dựa vào cạnh cửa, mỉm cười nhìn anh.

Tần Lương Khánh không có biểu cảm gì, "Ra phòng khách ngồi đi, lát nữa sẽ gọi cô vào ăn cơm."

Phương Ức lắc lắc cái chén, canh gừng lắc lư theo vòng tròn, "Tôi không thể đứng ở đây sao?"

Dường như đang cố ý tranh luận với anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Lương Khánh nói: "Có thể."

Phương Ức: "....." 

Anh đi ngang qua cô, còn cố ý không chạm vào góc quần áo của cô. Quay lại phòng bếp, cánh cửa vốn đã không rộng bị một mình cô chiếm hơn phân nửa.

Tần Lương Khánh xoay người sang một bên, vẫn không tránh khỏi áp vào cánh tay cô, vừa lạnh vừa mềm.

Phương Ức duỗi chân ra và ngăn anh lại, "Chờ đã."

Anh nhìn sang.

Sau khi uống vài ngụm còn sót lại, cô đưa cái chén rỗng, "Cảm ơn."

"Tự mình dẹp đi."

Tần Lương Khánh nói xong, nhấc chân lên, bước qua chân cô.

Vừa lúc bị bà ngoại bắt gặp, nói: "Cháu cũng thật là, thuận tay thì cầm lại đây luôn có gì đâu."

Phương Ức thu chân lại, tranh nói với Tần Lương Khánh, ngọt ngào, "Bà ngoại, không sao đâu…"

Tần Lương Khánh yên lặng lấy cái chén trong tay cô đi.

Lúc này bên ngoài vang lên giọng nói của Hà Thanh, "Dì Tần."

Phương Ức từ chỗ này nhìn ra, vừa lúc nhìn thấy Hà Thanh đang bước vào nhà, bóng dáng của cô ấy vụt qua.

Trong phòng khách, Tần Trân rất vui vẻ, "Thanh Thanh."

Hà Thanh lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đưa cho bà ấy, "Kẹo mà dì thích."

Tần Trân vui mừng nói, "Thanh Thanh, cháu thật tốt với dì."

Hà Thanh cười, "Bà Tần đâu rồi ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!