Chương 15: (Vô Đề)

Chiếc áo sơ mi trắng trở nên trong suốt khi bị dính mưa. Ngoại trừ phần quan trọng bị che khuất bởi áo ngực, thì những chỗ khác đều có thể nhìn thấy rõ.

Vốn dĩ ở một mình với người đàn ông trưởng thành trong bộ dạng này là rất nguy hiểm. Nhưng Tần Lương Khánh lại không dám nhìn cô, biểu hiện vô cùng đứng đắn, làm Phương Ức nảy ra ý đồ xấu.

Cô hừ cười, "Anh chưa từng thấy phụ nữ mặc bikini sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Lương Khánh không để ý đến cô.

Phương Ức quay đầu lại nhìn anh, chiếc áo thun dính sát vào người anh, phác họa ra những đường cong cơ bắp trên lưng. Cô đi vòng đến trước mặt anh, nhìn thấy hai viên đậu nhỏ lấp ló sau lớp áo thun mỏng.

Phương Ức muốn đưa tay ra sờ.

Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội.

Cô khen, "Tối hôm qua quên nói, dáng người của anh rất đẹp."

Tần Lương Khánh cúi đầu, tóc cô ướt sũng, giọt nước từ trên trán chảy xuống, đụng phải hàng lông mi dày.

Rõ ràng là cô đang trêu chọc anh, nhưng đôi mắt của cô lại vô tội và trong sáng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt Tần Lương Khánh lóe lên, nhưng gương mặt vẫn vô cảm, nhìn chằm chằm cô.

Một lúc lâu sau, miệng anh mới mấp máy.

Khi Phương Ức cho rằng anh sẽ trả lời mình, thì Tần Lương Khánh lại quay người đi và nghiêm nghị nói: "Bồ Tát ở trước mặt, nói chuyện phải chú ý một chút."

Lúc này cô mới nhận ra, sau lưng anh là một bức tượng nhỏ được điêu khắc thành hình Quan Âm Bồ Tát, trên mặt đất còn cắm nhang và giấy tiền vàng mã.

Phương Ức: "....." 

Phương Ức là một người làm ăn nên vẫn tương đối tin những điều này, lập tức hỏi: "Có phải chúng ta đã mạo phạm họ rồi không?"

Tần Lương Khánh thấy cô lập tức ngừng đùa, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, không nhịn được cười thành tiếng.

Anh nói, "Không có việc gì, mỗi dịp Tết Âm lịch tôi đều đến đây để cúng tế và trú mưa, Quan Âm Bồ Tát sẽ không so đo."

Phương Ức: "....." 

Phương Ức không còn gì để nói.

Hơn nữa, mưa lớn như vậy, không còn nơi nào để trốn ngoại trừ ở đây.

Cô không thể làm bậy trước mặt Bồ Tát, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, hướng mắt đánh giá xung quanh.

Cũng không phải là một hang động làm bằng đá theo đúng nghĩa, đây chỉ là một cái hố tự nhiên do vách núi bên đường tạo ra, không sâu, rất dài và không cao hơn Tần Lương Khánh là bao nhiêu.

Nếu không phải là miếu vậy tại sao lại có tượng Quan Âm Bồ Tát ở đây?

Phương Ức tò mò, hỏi Tần Lương Khánh.

Tần Lương Khánh cũng không biết ngọn nguồn, trước khi anh sinh ra thì đã có bức tượng Quan Âm Bồ Tát này ở đây, bán kính mười dặm, mọi người không hẹn mà cùng nhau bảo vệ nơi này, không cho phép ai vứt bỏ hay phá hoại.

Đây có lẽ là một loại tín ngưỡng của người dân địa phương, Phương Ức nghĩ.

Cô vươn tay ra, mưa rơi tí tách từ kẽ đá, rất mát mẻ. Vừa rồi trời còn nắng hừng hực, chỉ cần một trận mưa thì nhiệt độ đã giảm xuống ngay lập tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!