Chương 14: (Vô Đề)

Đây cũng không quá giống một ruộng rau mà giống như một bãi cỏ tự nhiên hơn.

Ngoài thích uống rượu, Dương Lâm còn có một đặc điểm khác — —

Lười biếng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ông ta không xử lý những đám cỏ dại trước nhà, khiến chúng mọc um tùm khắp nơi.

Từ xa nhìn thấy một nam một nữ đang ôm nhau trên bãi cỏ, như thể giữa ban ngày ban mặt, đang làm chuyện xấu hổ không thể nói được.

Theo bản năng Tần Lương Khánh nín thở, nhưng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.

Môi anh rất gần với ngực cô, thậm chí chóp mũi còn đụng vào khe rãnh lộ ra ngoài, hương thơm kích thích xông thẳng vào các giác quan của anh.

Gần như trong nháy mắt, toàn thân anh trở nên khô nóng, nhanh chóng có phản ứng.

Tần Lương Khánh cố hết sức kìm nén, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Tim của Phương Ức đập nhanh như sấm, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào da thịt cô, khiến cả người trở nên cứng đờ quên cả cử động.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Lương Khánh mở miệng, khàn giọng nói: "Còn không đứng dậy."

Phương Ức bừng tỉnh, nhanh chóng nâng eo lên, lật người chống tay trên mặt đất, nằm ở bên cạnh anh.

Mảnh cỏ dại bên cạnh bị đè xuống, bên tai là tiếng thở gấp gáp của cô.

Cô thở hổn hển, "Vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp."

Tần Lương Khánh nhỏ giọng nói: "Ừm."  

Sự mềm mại và thơm tho đột nhiên biến mất, Tần Lương Khánh thở ra một hơi, đợi một lúc để chỗ nào đó bình tĩnh lại rồi mới đứng dậy.

Cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh diễm.

Mặt người phụ nữ như hoa đào, đôi mắt ngấn nước, môi đỏ khẽ mở.

Cảnh đẹp trước ngực như có như không lộ ra ngoài, khiến người ta muốn cởi ra để khám phá.

Tắm mắt anh tiếp tục nhìn xuống, vòng eo chỉ cần một vòng tay đã có thể ôm trọn — —

Vừa rồi anh đã được trải nghiệm, mỏng như tờ giấy, nhỏ đến khó tin.

Dưới làn váy còn có đôi chân trắng nõn. Sao có thể trắng như vậy? Giống như một quả trứng gà được bóc vỏ, không có chút tỳ vết.

Ánh mắt Tần Lương Khánh dần dần trở nên nóng rực, trong người còn có một thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch. Anh nuốt khan, cố hết sức quay đầu sang chỗ khác.

Trong lòng thầm nghĩ, cô thật sự rất trắng. Cái nắng hè ở Đinh Trấn rất chói chang, tia cực tím cũng rất mạnh. Cô đã phơi nắng nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa bị đen đi chút nào. Rốt cuộc đã lớn lên như thế nào vậy?

Phương Ức nằm một lúc, đợi sự sợ hãi và khẩn trương qua đi mới đứng dậy, vỗ nhẹ vào vết bẩn trên quần áo của mình.

Cô nhặt túi xách cách đó không xa, sau đó nhìn xuống nhà của Dương Lâm, chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.

Nếu từ đây mà ngã lăn xuống, không có gì bất ngờ, nhất định sẽ va phải mấy tảng đá khổng lồ đó, không chết thì não cũng bị chấn động.

Chỉ nghĩ đến điều đó, Phương Ức vốn còn đang sợ hãi, sau lưng lại toát lên một lớp mồ hôi lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!