"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Phương Ức đã rời đi.
Liễu Văn Kiệt nằm lên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu đỏ sẫm, có chút sống không còn gì luyến tiếc.
Phương Ức đi ra khỏi khách sạn, gió đêm thổi đến, chỉ trong chốc lát men say trong người đã biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không vội vàng, chậm rãi dẫm lên ánh trăng trở về nhà của Tần Lương Khánh.
Về đến nhà, bà ngoại vẫn chưa ngủ, bà vừa định lên lầu thì nhìn thấy Phương Ức, "Tiểu Phương đã về rồi à."
Phương Ức nói "Dạ", "Bà còn chưa ngủ sao?"
Bà ngoại cười tủm tỉm, "Giờ bà đi ngủ đây, vừa hay thấy điện thoại di động của A Khánh bỏ quên ở dưới nhà, định sẵn mang lên cho thằng bé luôn."
Phương Ức nói, "Con cũng định lên lầu, để con cầm lên cho anh ấy."
Bà ngoại vui vẻ đưa điện thoại cho Phương Ức, "May quá, để bà đỡ phải đi lên đi xuống."
Phương Ức cười, "Vậy bà nghỉ ngơi sớm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa lên lầu vừa nhìn điện thoại trên tay. Thương hiệu trong nước, màu đen sẫm, nhìn vẻ ngoài có lẽ đã sử dụng được một hai năm.
Rất tiết kiệm.
Đến trước cửa phòng Tần Lương Khánh, cô giơ tay gõ cửa, không nhẹ không nặng, các đốt ngón tay gõ lên cửa ba lần.
Phương Ức còn tưởng người bên trong sẽ hỏi "Ai vậy?", sau đó cô sẽ nũng nịu gọi một tiếng "Anh A Khánh" để trêu chọc anh.
Cánh cửa đột ngột mở ra, một người đàn ông cường tráng với khối cơ bắp mạnh mẽ xuất hiện trước mắt.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, thân trên để trần, trên làn da màu đồng còn nhỏ giọt nước, trượt xuống lồng ngực rồi biến mất sau lưng quần.
Phương Ức nhìn xuống phía dưới, anh mặc một chiếc quần đùi, đôi chân dài thẳng tắp khỏe khoắn, lông chân vẫn còn ẩm ướt, vô cùng gợi cảm.
Bị ánh mắt thưởng thức không chút nào che đậy của cô nhìn khiến Tần Lương Khánh không được tự nhiên, anh hắng giọng nói, "Có việc?"
Phương Ức thu hồi ánh mắt và đưa tay ra, "Điện thoại của anh."
Cô đặt điện thoại trong lòng bàn tay, khi nhận lấy không thể tránh khỏi sẽ đụng vào tay cô, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có bàn tay mềm mại như cô.
"Cảm ơn."
Sau một hồi im lặng, cô không rời đi.
Anh hít một hơi thật sâu, hỏi: "Còn có việc?"
Phương Ức cười đầy ẩn ý, "Không có."
"Nghỉ ngơi sớm đi." Tần Lương Khánh đóng cửa lại.
Nửa đường thì bị chặn lại, một bàn tay trắng nõn áp vào cửa, bàn tay trắng nõn kết hợp với đầu ngón tay hồng hào tạo nên sự tương phản rõ rệt, câu dẫn ánh mắt của người khác.
Phương Ức bật cười, "Tôi còn chưa nói xong, anh gấp cái gì."
Tần Lương Khánh: "… Cô nói đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!