Bàn tay khó coi kia rời khỏi vai cô, sắc mặt Tần Lương Khánh cũng tốt hơn.
Mắt anh nhìn theo bàn tay đang rơi xuống, nghĩ thầm, một người đàn ông mà tay còn đẹp hơn cả phụ nữ.
Rồi ánh mắt anh chuyển sang khuôn mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù Tần Lương Khánh không thích loại tiểu thịt tươi như thế này, nhưng không thể không thừa nhận, khi Liễu Văn Kiệt và Phương Ức đứng chung một chỗ, quả thực rất đẹp mắt.
Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Nghĩ đến đây, khóe môi Tần Lương Khánh mím lại thành một đường thẳng.
Anh không có chỗ nào để so sánh — —
Con trai của mẹ nuôi? Em trai? Đàn ông không thể che dấu tình yêu trong mắt đối với người phụ nữ mình yêu. Cô đường đường là một bà chủ lớn, nhưng lại không nhận ra.
Thật ngốc.
Anh tức giận, nhưng anh cũng hiểu rõ mình không có tư cách để tức giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc Tần Lương Khánh đã xoay chuyển mười tám vòng, nhưng Phương Ức còn chưa biết gì.
Cô rất vui khi nhìn thấy anh, mỉm cười, "A Khánh, sao anh lại ở đây?"
Tần Lương Khánh thu hồi tâm tư, "Bà ngoại kêu tôi nói cho mọi người tối nay đừng ăn bên ngoài."
Phương Ức ngẩn ra.
Anh nghĩ cô không hiểu, "Đến nhà tôi ăn cơm."
Phương Ức nói, "Phiền phức quá, để tôi dẫn bọn họ đến nhà hàng ăn là được rồi."
"Có sườn hầm, bún thịt…"
Tần Lương Khánh còn chưa nói xong, Phương Ức đã kéo anh qua một bên.
Cánh tay của anh rất cứng rắn và mạnh mẽ. Phương Ức thầm than trong lòng, thật rắn chắc.
Đột nhiên được cô chạm vào, trong đầu Tần Lương Khánh cũng hiện lên một ý niệm, thật mềm.
Không chỉ mềm mại, mà còn ấm áp.
Phương Ức buông anh ra, nhỏ giọng nói: "Không phải anh nói không nấu cơm cho mọi người sao?"
Tần Lương Khánh hiểu ra, cười một tiếng, cũng nhỏ giọng nói lại, "Bà ngoại một hai muốn phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, cũng không chê mệt, bữa ăn này cứ tùy bà ấy vậy."
Anh cúi đầu, "Cho bà ấy mặt mũi được không?"
Hô hấp nóng rực của anh phả lên mặt cô, trái tim Phương Ức đập dồn dập, nín thở, gật đầu, "Ừm."
Anh mỉm cười và trở lại âm lượng bình thường, "Tôi đi trước, khi nào mọi người xong việc thì trở về."
Tần Lương Khánh đứng thẳng người, kéo ra khoảng cách với cô.
Phương Ức thở ra, "Về cùng nhau đi, chúng tôi bên này cũng chuẩn bị về rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!