Chương 10: (Vô Đề)

"Suốt ngày đều phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mắt không thể chịu được." Giọng nói của Liễu Văn Kiệt ôn nhu, mang theo cảm giác thân mật, "Em đeo kính trông có đẹp trai không?"

"Tự luyến." Phương Ức đặt kính lại trên mũi cậu, cười nhạo, "Đẹp trai muốn chết."

Cô ngồi xuống ghế dựa và cầm tách trà lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Liễu Văn Kiệt chỉnh kính lại, sau đó chú ý tới Tần Lương Khánh ở cửa, trông hơi quen mắt?

Cậu nhanh chóng nhớ ra — —

Là người tài xế mà lúc nãy cậu hỏi đường.

Không nghĩ tới anh lại có vóc dáng cao lớn như vậy.

Liễu Văn Kiệt có chút kinh ngạc, chào hỏi: "Xin chào anh tài xế."

Tần Lương Khánh khẽ gật đầu.

Phương Ức tự hỏi, "Anh tài xế?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy anh, nước trà lăn xuống cổ họng và nhẹ nhàng lan tỏa.

Phương Ức hỏi: "A Khánh, sao anh về rồi?"

Tần Lương Khánh bước vào nhà, đi về phía cầu thang, "Trở về ngủ trưa."

Cô nghe bà ngoại nói hôm nay anh phải ra ngoài rất sớm, hẳn là rất mệt.

Phương Ức nói: "Vậy anh hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Tần Lương Khánh nói "Ừm" rồi nhấc chân lên lầu.

Người đã biến mất ở chỗ ngoặt nhưng ánh mắt chăm chú của Phương Ức vẫn chưa thu hồi.

Liễu Văn Kiệt giơ tay quơ quơ trước mặt cô, "Nhìn cái gì vậy?"  

Phương Ức thong thả ung dung uống một ngụm trà, "Sao quản nhiều vậy."

Liễu Văn Kiệt cũng không nghĩ nhiều, "Đây là nhà của anh ấy? Vừa rồi là anh ấy chỉ đường em đến Đinh Trấn."

Phương Ức mỉm cười ý vị thâm trường, "Em đã hỏi đúng người." 

Liễu Văn Kiệt không hiểu, "Đúng người cái gì? Chỉ có một mình anh ấy biết đường sao?"   

Phương Ức không trả lời câu hỏi của cậu, hỏi: "Định làm gì trong kỳ nghỉ? Đêm nay đi hay sáng mai mới đi?' 

"Đi đâu?" Vẻ mặt Liễu Văn Kiệt thản nhiên, "Em không có dự định khác, chắc sẽ ở lại nơi này chơi vài ngày."

Phương Ức cười nói: "Chỗ này còn hoang vu vắng vẻ, không có gì để chiêu đãi hết."

Liễu Văn Kiệt xua tay nói: "Không cần chiêu đãi."

Phương Ức hỏi, "Có phải cậu không biết đi chỗ nào chơi không? Tôi có người bạn làm ngành du lịch, sẽ hỏi dùm cậu một chút."

"Đừng, em không muốn đi chơi một mình..." Liễu Văn Kiệt cười nói, "Nếu không chị đi với em nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!