Chương 6: (Vô Đề)

Cây sừng sững, quả sừng sững, tôi và bạn cũng sững sờ dưới gốc cây.

Tôi choáng váng và buộc phải ngồi thành từng hàng dưới gốc cây, từng người một.

Vẫn có tôi và bạn, nhưng tôi không phải là duy nhất. Dưới gốc cây, hồn xiêu phách lạc.

Những câu thơ trên cũng nói lên trạng thái của một nhà ba người Dung Ngọc hiện tại.

Dung Ngọc xác nhận chắc chắn vừa rồi mình đã dùng nửa thùng nước, nhưng ai có thể dự đoán được chỉ trong chớp mắt thùng nước này lại đầy.

"Trước khi con đi ra thì có nhìn lại thùng nước này một lần không?" Dung Phong Văn hỏi.

Dung Ngọc lắc đầu:

"Không có ạ, sau khi con dùng nước xong liền xách thùng đến cạnh bồn rửa mặt để cho mẹ dùng, lúc ấy con cũng không nhìn kĩ và đi ra luôn."

An Phân:

"Sau đó mẹ đi vào và nhìn thấy một thùng đầy nước." Dung Ngọc gãi gãi đầu, nghĩ trăm lần cũng không ra.

"Chẳng lẽ cái thùng này thành tinh? Giống kiểu chậu châu báu, nước hết lại đầy?" An Phân lớn mật suy đoán.

Dung Phong Văn: 

"Không bằng thế này, bà đánh răng rửa mặt trước, sau đó lại nhìn xem thùng nước này có biến nhiều ra hay không."

Nói làm liền làm, An Phân hết sức nhiệt tình múc nước lau mình, nhưng hiển nhiên, thùng nước không có động tĩnh gì. Vừa rồi An Phân dùng bao nhiêu nước, thì hiện tại trong thùng nước cũng không còn bao nhiêu.

Dung Văn Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng đi đến thí nghiệm một phen, nhưng thùng nước vẫn không thay đổi.

An Phân yếu ớt nói:

"Có phải cái thùng này mệt mỏi rồi không, trước hết chúng ta chờ một lúc, nhìn xem nó có biến hoá gì không?"

……

Ba người lẳng lặng nhìn thùng nước, đợi một lúc, nhưng nước trong thùng vẫn không hề có biến hoá.

Dung Ngọc không chịu nổi, đứng dậy nói: Để con thử xem

Cậu mới vừa chạm tay tới thùng nước, thùng nước lập tức dâng đầy với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lại là một thùng nước đầy như ban đầu.

An Phân hoảng sợ:

"Con…… Là cái thùng này thích con sao? Hay con lại có thêm dị năng khác nữa?"

Dung Phong Văn:

"Một người có thể có hai dị năng sao?"

Trơ mắt nhìn thùng nước đã đầy u, Dung Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc trên đường trở về, cậu cảm thấy hình như nước nhiều thêm. Hiện tại nghĩ lại, căn bản không phải là ảo giác, mà sự thật đúng là nước nhiều thêm.

Cậu buông tay đang cầm thùng ra, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ, loại cảm giác này khác với lúc ban đầu hiện thực hoá thực đơn. Nó tựa như không khí, tự nhiên cùng nhau tồn tại ở trong cơ thể. 

Nhưng đại khái là Dung Ngọc vô thức có khát vọng với nước nên khiến dị năng hệ thủy này lặng lẽ kích phát, chứ không xuất hiện đột ngột như hiện thực hóa thực đơn.

Thực nhanh, Dung Ngọc mở to mắt, một dòng nước nho nhỏ xuất hiện từ tay cậu. Dòng nước giống như con rắn nho nhỏ, thân mật bơi lội, xoay tròn vòng quanh Dung Ngọc.

Nếu nói dị năng hiện thực hoá thực đơn mang cho An Phân cùng Dung Văn Phong sự vui mừng thì dị năng thứ hai này xuất hiện mang cho hai người sự hoảng sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!