Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi, bình thản mà chân thực. Mỗi ngày Dung Ngọc không nấu ăn, thì chính là phân loại lương thực, nếu không nữa thì chạy đi tìm Văn Khải Phong để hẹn hò.
Muốn nói đến hẹn hò, hiện tại cũng không có rạp chiếu phim, KTV gì đó, cho nên cũng chỉ ở nhà Văn Khải Phong tán gẫu, vuốt ve mèo và chó.
"Dung Ngọc, chúng ta vẫn luôn trộm yêu đương, em muốn giấu tới khi nào? Vì sao anh còn không thể ra mắt ba mẹ em?"
Văn Khải Phong suy nghĩ, kỳ thật khoảng cách cũng không xa, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Ngay cả khoảng thời gian trước Tuân Tử Tấn cùng Giản Lập Thành cãi nhau, một đoạn thời gian sau đột nhiên tuyên bố ở bên nhau, đến nay tất cả mọi người đã biết.
Còn anh, không danh không phận.
Dung Ngọc: A việc này…… Ngay từ đầu trộm nói là sợ không ổn định, nhưng thấy đã qua vài tháng, còn không nói với ba mẹ chuyện của mình và Văn Khải Phong, đúng là không công bằng với Văn Khải Phong.
"Bằng không như vậy đi, vừa vặn hai ngày tới là sinh nhật mẹ em, em sẽ đưa anh về ra mắt ba mẹ vào ngày đó nhé?" Dung Ngọc suy nghĩ, dù sao An Phân cũng thúc giục mỗi ngày, đúng lúc có thể mang về cho ba mẹ xem.
Đôi mắt Văn Khải Phong bừng sáng:
"Được! Anh muốn chuẩn bị một chút quà, em giúp anh nghĩ xem nên tặng gì thì tốt."
"Không cần chuẩn bị gì đâu, đầu năm nay, vui vẻ sinh hoạt là tốt rồi."
"Cái này không thể được."
Lúc chưa được ra mắt ba mẹ đối phương, Văn Khải Phong vội vã muốn gặp. Hiện tại sắp đi gặp, Văn Khải Phong lại vội vã tìm quà. Nhưng hiện tại, muốn làm được món quà lên được mặt bàn thì rất khó.
Văn Khải Phong vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể khắc tượng gỗ tặng An Phân.
"Dung Ngọc, cái tượng này có quá đơn điệu không em?"
"Không hề, khá đẹp nha." Dung Ngọc nhìn tượng gỗ, tuy rằng không dám nói sinh động như thật, nhưng cũng xem như ra dáng ra hình, một món quà có tâm.
Nhưng Văn Khải Phong vẫn là lo lắng không chịu được.
Dung Ngọc buồn cười trấn an:
"Bình tĩnh đi, mẹ em thật sự không phải loại người đặt nặng lợi ích, đi thôi."
Thời điểm sắp đến cửa nhà Dung Ngọc, trái tim của Văn Khải Phong đã nhảy tới cổ họng.
"Mẹ! Con mang Văn Khải Phong tới ăn sinh nhật mẹ đây."
An Phân mở cửa, che miệng cười vài tiếng nói:
"Nha ~ cuối cùng cũng chịu mang bạn trai về nhà."
Dung Ngọc kinh ngạc: Mẹ đã sớm biết?
An Phân tức giận đánh nhẹ Dung Ngọc, nói:
"Con nghĩ mẹ con ngốc sao? Nơi này chỉ lớn thế thôi, lúc nào cũng thấy con chạy đi tìm cậu ta là mẹ biết ngay con đang yêu đương, còn muốn gạt mẹ cơ đấy."
Dung Ngọc ngượng ngùng gãi đầu, ngây ngô cười: Hì hì.
Văn Khải Phong lễ phép mỉm cười với An Phân: Cháu chào dì!
"Ai da, chỉ lo nói chuyện cùng Dung Ngọc, để hai đứa đều đứng ở cửa, tới tới tới, mau tiến vào, thật là đẹp đôi."
An Phân nhiệt tình tiếp đón.
"Dì ơi, con chúc dì sinh nhật vui vẻ, đây là món quà con tặng dì. Tới đây, Tia Chớp ~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!