Chương 22: (Vô Đề)

Ý thức rơi vào hỗn độn, phảng phất như bị bủa vây trong bóng đêm, Tư Không Dật không biết mình đang đuổi theo cái gì, chỉ là không ngừng giãy giụa. Thẳng đến khi một tia sáng xuất hiện phía trước, Tư Không Dật mới tập tễnh chạy theo.

Hắn sắp sờ được rồi, gần thêm chút nữa, chỉ thiếu chút nữa……

"Tư Không Dật, tỉnh tỉnh." Ôn Hướng Dương cau mày, quay đầu nhìn người đứng sau mình:

"Đinh Minh, không phải hắn đã uống thuốc hạ sốt rồi sao? Vì sao còn chưa tỉnh?"

Đinh Minh:

"Yên tâm, thuốc hạ sốt không phải thần dược uống phát là tỉnh, anh đừng khẩn trương như vậy."

"Tôi sợ nếu hắn có mệnh hệ gì, người ở căn cứ của hắn có thể sẽ tới tìm chúng ta tính sổ, liệu chúng ta có thể đánh lại hay không. Hơn nữa, cậu nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn đi, kỳ kỳ quái quái." Ôn Hướng Dương có chút lo lắng, suy nghĩ miên man.

Đinh Minh không nghĩ tới Ôn Hướng Dương lo lắng ở điểm này, dở khóc dở cười nói:

"Không khoa trương như vậy đâu, kiên nhẫn chờ là được."

Dung Ngọc lặng lẽ chọc chọc Văn Khải Phong, nhỏ giọng nói:

"Anh xem Ôn Hướng Dương gấp thành như vậy, bằng không anh trộm dùng dị năng đi trị liệu?"

Văn Khải Phong nhỏ giọng trả lời:

"Thật ra cũng không cần, chỉ là phát sốt mà thôi, lại không phải bị thương gì lớn, có thuốc hạ sốt là đủ rồi."

Dung Ngọc:

"Vậy chờ thêm một lát, bất quá anh xem cái đồ vật phát sáng bên người hắn kia rốt cuộc là gì?"

Văn Khải Phong lắc đầu:

"Không chắc lắm, nhưng rất giống được tạo thành từ dị năng hệ băng."

Thật ra, sau khi Tư Không Dật té xỉu không bao lâu, bên người hắn lại đột nhiên xuất hiện một con băng xà cả người tỏa ra khí lạnh. Nó lười biếng nằm ở bên tay phải Tư Không Dật, thỉnh thoảng nhìn Ôn Hướng Dương.

Đúng lúc này, ngón tay Tư Không Dật cử động nhỏ gần như không nhìn thấy. Nhẹ đến nỗi ngoài băng xà ra, những người khác đều không hề cảm giác được.

Ưm…… Tư Không Dật rên rỉ một tiếng, đầu óc giống như là bị kim đâm, đau đớn khó nhịn.

Ôn Hướng Dương vội vàng nói: Tỉnh tỉnh!

Đôi mắt nhắm chặt của Tư Không Dật chậm rãi mở ra, tiếp đó là nhìn đến 4 người vây quanh mép giường.

"Hướng Dương, anh làm sao vậy?"

Tư Không Dật suy yếu hỏi.

Ôn Hướng Dương nói:

"Anh phát sốt, vừa mới cho anh uống thuốc hạ sốt cho nên hiện tại anh còn tương đối yếu."

Phát sốt?

Đại khái lâu lắm không bị bệnh, đột nhiên nghe nói mình phát sốt, Tư Không Dật còn hơi kinh ngạc.

Ôn Hướng Dương tiếp tục nói:

"Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, chờ khôi phục thì hãy cùng bảy tám thuộc hạ của anh trở về đi. Điều kiện nơi này của tôi không có tốt bằng nơi đó của anh, không thích hợp để anh dưỡng bệnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!