Đinh Minh ôm hy vọng lao ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy vài hình bóng quen thuộc.
"A! Lão Đinh, có nhớ tôi không! Ách……"
Ngao Quý cà lơ phất phơ chào hỏi, lại không ngờ bị Đinh Minh hung hăng ôm lấy.
"A này lão Đinh, không phải tôi đã an toàn trở lại rồi sao." Ngao Quý vốn đang định nói cho mấy người Đinh Minh một tin vui, không nghĩ tới lại bị Đinh Minh đột nhiên ôm chặt một cái làm Ngao Quý đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngùng.
Đinh Minh buông ra tay, dùng sức đập nhẹ vào ngực Ngao Quý, tức giận nói:
"Mấy người mất tích là tôi sợ chết khiếp, may vẫn tốt, không có việc gì. Đúng rồi, rốt cuộc mấy người anh Phong đã xảy ra chuyện gì?"
Văn Khải Phong:
"Nói ra thì rất dài, chúng ta vào khách sạn trước đi." Dung Ngọc đi theo nói:
"Đúng vậy, tôi đi báo với ba mẹ tin bình an đã."
Này…… Đinh Minh xấu hổ dừng một chút:
"Dung Ngọc, ba mẹ cậu dọn ra rồi."
Dung Ngọc ngây ngốc:
"Hả? Ba mẹ tôi dọn ra ngoài? Có ý tứ gì thế?"
"Đã xảy ra một ít việc, ba mẹ cậu đến nhờ chúng tôi giúp tạo một căn nhà cho họ ở." Đinh Minh chỉ vào một gian nhà ở nói:
"Đó, gian kia chính là nhà mà chú dì đang ở hiện tại."
Dung Ngọc bị lời này làm cho không hiểu ra sao, chào mọi người một câu rồi bay nhanh về nhà.
Đinh Minh: Còn chúng ta?
Diêu Sơ Lan yên lặng nhấc tay nói:
"Tôi muốn đi tìm bạn của tôi, mong mọi người hiểu cho."
"Chúng tôi cũng muốn cùng bạn cùng phòng tán gẫu một chút, đi trước nhé." Tuân Tử Tấn cùng Giản Lập Thành cũng sôi nổi nói.
Bởi vì đến phiên Nhạc Chí đi đứng gác cửa, cho nên cũng đi trước.
Đinh Minh:
"Vậy đi đi, mấy người đi thong thả, anh Phong, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Văn Khải Phong gật đầu nói:
"Được. Đúng rồi, vừa rồi cậu nói ba mẹ Dung Ngọc dọn ra ngoài là chuyện như thế nào?"
"Việc này nói đến là một chuyện dài……"
***
Dung Ngọc nôn nóng gõ cửa:
"Ba, mẹ, con đã trở về!"
"Chồng ơi, có phải tôi bị ảo giác hay không? Hình như tôi nghe thấy giọng nói của con trai chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!