Người phụ nữ đưa bọn họ vào một căn phòng, cô đĩnh đạc ngồi xuống, gọi to vào nhà:
"Đại Khách, lại có thêm hai con người tới."
"Nghe rồi! Nghe rồi! Cách xa vạn dặm vẫn nghe được âm thanh của cô, nói gì thì hiện tại tôi cũng là trưởng thôn, cô vẫn nên tôn trọng tôi một chút chứ." Trong buồng trong, một nam nhân tóc dài mặc quần áo màu trắng đơn giản tức hộc máu đi ra, giận dữ nói.
Nữ nhân xua xua tay, không kiên nhẫn nói:
"Ai da, làm gì mà phải khó chịu như thế. Này, hai con người tôi mang tới đây này."
Người đàn ông tóc dài lúc này mới chú ý Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
"Hai vị khách nhân, mời ngồi. Tôi giới thiệu một chút, kẻ hèn tên là Đại Khách, là trưởng thôn của thôn này. Hai người đường xa mà đến là vì chuyện gì thế?"
Dung Ngọc:
"Chúng tôi cùng đồng bạn lạc đường, nghe nói thôn bắt được hai con người, cho nên đến đây tìm kiếm đồng bạn."
Đại Khách sửng sốt, bật cười lắc lắc đầu nói:
"Sao lại gọi là bắt? Đúng là lúc trước có hai con người đi lầm thật, nhưng chúng tôi dùng lễ đãi bọn họ, cũng mời bọn họ giúp chúng tôi một việc gấp nhỏ."
Dung Ngọc nghi hoặc: Giúp đỡ?
Đại Khách:
"Đúng vậy, đương nhiên, nếu các người nguyện ý cùng nhau hỗ trợ, chỉ cần ở chỗ này ba ngày, tôi lập tức phái người đưa các người rời thôn."
Văn Khải Phong truy hỏi:
"Là việc gấp gì? Anh nói rời đi, là đưa chúng tôi và đồng bạn của tôi an toàn không lo rời khỏi đây?"
Đại Khách nheo lại đôi mắt, cười lạnh nói:
"Tất nhiên, nếu tôi muốn giết mấy người thì dù các người có dị năng mạnh đến đâu, các ngươi cũng chỉ có 2. Huống hồ, thế giới này công bằng, không chỉ con người có dị năng, chúng tôi cũng có."
Đại Khách tùy tay vung lên, một cảm giác bức bách của dị năng không gian bao phủ toàn căn phòng.
Nguy hiểm! Giác quan thứ sáu của Dung Ngọc điên cuồng báo động.
Cũng may Đại Khách nhanh chóng thu hồi dị năng, hắn cười tủm tỉm mà nói:
"Cho nên, hai vị không cần lo lắng, nói đưa các người đi là nói được làm được."
Văn Khải Phong thu hồi dị năng hệ điện vừa ngưng tụ bởi vì nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Đại Khách.
Dung Ngọc biết tình huống hiện tại chính là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
"Được, bọn họ ở đâu? Giúp cái gì?"
Đại Khách cười cười: Hiện tại bọn họ……
Giọng nói mới vừa cất lên đã bị tiếng la đột nhiên chen vào.
"Trưởng thôn!!! Lại có thêm hai con người!!!"
Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong xoay người nhìn lại, thôn dân vọt vào, túm hai người đã bị trói mang tới, đúng là Ngao Quý với Diêu Sơ Lan. Ngao Quý vốn đang không ngừng giãy giụa, nhưng khi hắn nhìn đến Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong sau, hắn tức khắc đơ ra.
Dung Ngọc: ……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!