Một thân ảnh từ xa tới gần, Dung Ngọc ngừng thở, cẩn thận từng bước lùi về phía sau.
Dung Ngọc?
Dung Ngọc sửng sốt, là giọng Văn Khải Phong, thời điểm khi rơi vào sơn động, hai người Văn Khỉ Phong cùng Dung Ngọc rơi xuống cách nhau không xa. Văn Khải Phong nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, liền theo âm thanh đó tìm đến đây.
Dung Ngọc sợ bóng sợ gió một hồi:
"Làm tôi sợ phát khiếp, anh không sao chứ?"
Văn Khải Phong lắc đầu:
"Không sao, còn cậu thế nào?"
"Không sao, chỉ là hiện tại không biết đi ra ngoài kiểu gì."
Dung Ngọc ngửa đầu nhìn cửa động cách mình xa vạn dặm, chỉ sợ leo lên rất khó. Nếu không phải mình đã dùng dị năng bảo vệ bản thân khỏi thương tổn thì
bằng độ cao này, ngã xuống khả năng cao sẽ tan xương nát thịt.
Văn Khải Phong quan sát chung quanh một lượt,
"Nơi này có sơn động."
"Cái gì? Không phải đột nhiên nứt ra hang động sao?"
Dung Ngọc kinh ngạc đến gần Văn Khải Phong, quả nhiên có một cái hang động to, cao 2m, cửa động như do con người tạo ra, vách tường được mài bóng loáng.
Văn Khải Phong: Đi vào không?
Dung Ngọc nhún nhún vai:
"Đi, dù sao cũng không tìm thấy đường ra, nói không chừng cái hang động này có thể thông đến bên ngoài."
Trong hang động rất tối, duỗi tay gần như là không thấy năm ngón tay, cũng may Văn Khải Phong ngưng tụ dị năng thành một tia chớp đặt ở lòng bàn tay, tia chớp lập loè sáng đảm nhận công năng chiếu sáng.
Cái động này không có chia nhánh, hình như một đường nối thẳng đến nơi nào đó. Trên đường đi, Dung Ngọc phát hiện trên mặt đất có dấu chân của con người cùng dã thú lẫn lộn, thậm chí trên đường còn có vết cào của mãnh thú.
Cuối cùng, phía trước xuất hiện ánh sáng mỏng manh, có vẻ cửa ra đang ở ngay trước mặt.
Văn Khải Phong dựng thẳng ngón trỏ lên, để lên môi: Suỵt. Dung Ngọc hiểu ý gật gật đầu.
Hai người dè dặt tới gần hướng cửa động, cách cửa ra càng ngày càng gần, Văn Khải Phong và Dung Ngọc lại càng thêm cẩn thận. Nhưng mãi đến khi đi ra cửa động, đều không có phát sinh thêm chuyện gì.
"Thật kỳ quái? Đi một đường như vậy mà lại bình an? Hơn nữa, đây là nơi nào? Rừng rậm nguyên thủy sao?"
Không trách Dung Ngọc kinh ngạc như vậy, bởi dấu chân trong động làm cậu phán đoán nhất định gần đây có người, nhưng thẳng đến khi ra khỏi động đều không gặp sinh vật nào.
Càng kỳ quái chính là, sau khi ra khỏi động, ngoài động lại là một mảnh rừng rậm, cây cổ thụ cao ngàn trượng, lá cây vươn cao, lớn thái quá, xanh um tươi tốt.
Nhưng…… Ngọn núi này chỉ là đỉnh núi của một vùng ngoại thành ngoài thôi, tại sao lại giống rừng rậm nguyên thủy trong tiểu thuyết vậy?
Dung Ngọc nhíu mày khó hiểu:
"Chẳng lẽ đây là nơi sau núi mà mấy người Tuân Tử Tấn nói? Là cây biến dị sao? Như thế nào lại cao như vậy?"
Văn Khải Phong cũng không cách nào giải thích:
"Xác thật rất kỳ quái, cứ tính là biến dị nên cây mới cao như vậy, nhưng vì sao trên kia chúng ta không nhìn thấy? Còn có, không phải chúng ta rớt xuống sơn động sao? Theo lý mà nói, hẳn nơi này phải là ở dưới lòng đất, chẳng lẽ sơn động hướng đi lên trên sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!