Chương 2: (Vô Đề)

Nhưng tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp.

Gia đình đã rối ren như vậy, mà nguyên nhân không phải do tôi, tôi càng không thể vì thế mà lơ là sự nghiệp, để rồi bị kéo vào vũng lầy.

Tôi vốn không muốn quản Chu Dật nữa, nhưng anh ta làm quá lố.

Dù sao cũng là công ty của hai chúng tôi, anh ta gây ra scandal thì chẳng có lợi gì cho tôi cả.

Cuối cùng, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở anh ta vài câu.

Lúc đó, tôi vẫn rất tự tin rằng người Chu Dật yêu nhất là tôi.

Những năm tháng cùng nhau vượt qua khó khăn trước kia quá đỗi sâu đậm, tôi và Chu Dật không chỉ là người yêu, mà còn là đồng đội.

Nhưng Chu Dật lại tỏ ra chẳng hề quan tâm.

Anh ta nói, khi nhìn thấy tham vọng trong mắt cô gái nhỏ kia, anh ta lại nhớ đến quá khứ.

Trước đây, chúng tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, nên bây giờ anh ta muốn giúp đỡ Tống Điềm.

Tôi hiểu ý anh ta, im lặng không nói thêm gì nữa.

Cũng chính từ lúc đó, tôi bắt đầu đề phòng Chu Dật trong công việc.

Công ty do chúng tôi cùng gây dựng, muốn tách ra hoàn toàn không phải chuyện ngày một ngày hai.

Bề ngoài, tôi vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhưng những hành động ngầm thì chưa bao giờ dừng lại.

Trong quá trình này, không phải tôi không cho Chu Dật cơ hội.

Nhưng anh ta không hề kiềm chế, những việc Tống Điềm cần anh ta giúp đỡ ngày càng nhiều.

Cuối cùng, anh ta còn mua cho cô ta một căn biệt thự ở ngoại ô, xây dựng tổ ấm cho hai người.

Không biết vì lý do gì, Chu Dật làm những chuyện này mà không hề giấu giếm tôi.

Năm đó, khi tôi đến thế giới này và chọn anh ta để hoàn thành nhiệm vụ, tôi đã nói rõ thân phận của mình cho anh ta biết.

Anh ta biết tôi không thể quay về nữa, chỉ có thể ở lại thế giới này, ở lại bên cạnh anh ta.

Anh ta càng ngày càng ít khi về nhà, thỉnh thoảng gặp mặt, anh ta còn nói với giọng điệu mỉa mai: "Ồ, nữ cường nhân cũng biết về nhà cơ đấy."

"Nhiều lúc anh tự hỏi, em đến với anh thật sự là vì anh sao? Anh cảm thấy hình như em lúc nào cũng quan tâm đến tiền hơn cả anh vậy."

Nói xong câu ấy như ra tối hậu thư, anh ta lập tức bỏ ra khỏi cửa.

Anh ta đang trách móc tôi, trách tôi không chịu an phận làm một bà nội trợ, trách tôi khi kinh tế đã ổn định rồi mà vẫn cứ bám lấy sự nghiệp, thậm chí còn trở thành đối thủ cạnh tranh của anh ta.

Nhưng anh ta quên mất rằng, cái thời chúng tôi nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn mỗi cái mạng sống, thì chính thủ đoạn, sự nghiệp, và năng lực của tôi mới là thứ cứu vớt anh ta.

Anh ta biết điều đó, vậy mà vẫn cứ vênh váo, chẳng coi tôi ra gì.

Tôi mặc kệ những lời khiêu khích của Chu Dật. 

Để anh ta không phát hiện ra việc tôi đang âm thầm chuyển nhượng tài sản, tôi buộc phải gây sức ép với anh ta trong công việc, từng bước dồn anh ta vào chân tường ở công ty.

Ngay khi tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ đường ai nấy đi trong hòa bình sau khi mọi chuyện đã được dàn xếp ổn thỏa, thì biến cố bất ngờ ập đến.

Vào một buổi trưa nắng đẹp, tôi và Chu Dật cùng đeo nhẫn cưới, nhận lời phỏng vấn của một tạp chí kinh tế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!