Dưới sự trợ giúp của Rick, bọn họ rất nhanh đến được mục đích. Nơi đó đã bị đội thăm dò dọn dẹp, không còn hài cốt cùng vết máu, chỉ chừa một mảnh hoang vắng. Sức lực của thú nhân mạnh hơn dã thú bình thường rất nhiều, bọn họ toàn lực chém giết, rất nhiều cây cối bị chặt ngang bẻ gẫy, đủ để nhìn ra ở đây trải nghiệm cuộc chiến thảm thiết thế nào.
Lục Sướng nhìn, trong lòng âm thầm mắng chửi. Đây là địa điểm đặc biệt gì chứ, xung quanh đều là cây cối cao lớn cùng bụi cỏ dày đặc, rõ ràng là nơi mai phục rất tốt. Chạy đến đây giao dịch, thú nhân của bộ lạc Viêm Hoàng ăn muối nhiều quá đem não đi ngâm nước rồi hả?
Hắn vuốt vết máu đã sớm khô trên mặt đất, trong lòng có chút hốt hoảng. Máu này, là của ai? Có thể nào là của Leo không?
"Không phải, mùi không đúng." Rick như đọc ra suy nghĩ trong lòng hắn, đi lên trước ngửi thử, mới rộng lượng nói.
Lục Sướng hơi yên lòng, giương mắt nhìn nhìn Rick. Người này trừ ngay từ đầu đi ra khỏi bộ lạc có chiếm chút tiện nghi, từ đó về sau không động tay động chân nữa, vẫn rất quy củ. Thú nhân của bộ lạc Viêm Hoàng, thật sự được tiền bối xuyên qua giáo dục rất khá.
"Ta… Vốn nghĩ đến đây nhìn xem Leo có lưu lại dấu vết gì hay không, có lẽ có thể theo dấu vết tìm được y. Chỉ là hiện tại xem ra, ta không phải cao thủ truy lùng dấu vết, năng lực phân tích tin tức cũng kém, cái gì cũng tệ, đi đến đây… Rốt cuộc có ích lợi gì?" Thân mình hắn hơi hơi phát run, hai tay vô thức cào trên mặt đất, chỉ chốc lát sau trong móng tay đã dính đầy bùn đất, trong lòng bàn tay trên mu bàn tay đều dính bẩn.
Rick không nói hai lời, trực tiếp khiêng hắn lên, đâu đến bên sông nhỏ gần đó, cường ngạnh kéo tay hắn, nhấn vào nước sông lạnh như băng.
Cảm giác mát lạnh làm cho Lục Sướng khôi phục thần trí một chút, hắn nghe thấy Rick nói: "Có hiểu vì sao các giống cái kia biết rõ đã có người đến tìm kiếm rồi mà còn muốn chạy đến không? Không chỉ bởi vì lo lắng. Đi ra ngoài tìm người, hướng bọn họ tìm là ở chỗ nhiều người đã tìm trước đó. Cứ như vậy, sẽ rất khó tìm được người thất lạc, bọn họ có thể còn sống, nhưng vì bị thương không thể tự mình tìm về bộ lạc, thậm chí vì không thể trị thương đúng lúc mà chết.
Nếu ngươi muốn tìm, nên tìm nơi Leo có thể đến? Như vậy cơ hội tìm được y nhiều hơn, cho nên…"
Rick càng nói mày nhăn càng sâu, cả đời này chưa từng một hơi nói nhiều như vậy đâu, đặc biệt mệt mỏi. Hắn vừa chịu đựng sự sốt ruột, vừa giải thích.
Cho nên cái gì? Lục Sướng có chút hoang mang, cho nên hắn không phải đến đây vô ích hả?
"Ta nhìn không ra Leo đã đi hướng nào." Hắn không có cái mũi linh mẫn cùng kỹ xảo điều tra, bất luận là kỹ thuật nguyên thủy hay là hiện đại, hắn đều không biết.
"Cho nên ta mới đến." Rick rửa xong tay cho Lục Sướng, kéo qua cọ cọ trên váy da của mình, lau khô nước. Đang định buông, lại thấy vẻ mặt Lục Sướng dại ra nhìn hắn.
Ế, vừa nãy Rick… Dùng thứ gì lau tay cho hắn? Bộ phận nào vậy? Phần quần áo che cái gì? Vì sao trong đầu hắn lại có một đống dấu chấm hỏi nhỉ?
Rick bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười xấu xa cầm lấy tay hắn lại cọ cọ, lại cọ cọ, vẫn cọ cọ…
Hỏng bét! Sắp cọ ra tia lửa rồi!
Lục Sướng nhận thấy một điều gì đó rõ ràng không giống với trước kia, hắn lập tức rút tay về, trừng Rick.
Rick nhún vai: "Ta là giống đực."
Hay quá mạnh quá. Cũng giống mấy tên nam khốn nạn ở xã hội hiện đại chiếm tiện nghi sau đó không muốn chịu trách nhiệm, đổ toàn bộ lỗi lầm cho việc "Ta là nam nhân ta bị xúc động sinh lý ta khắc chế không được". Rick rõ ràng tiến hóa vượt mức quy định hơn so với các thú nhân khác, nhanh như vậy đã tìm được cớ.
Lục Sướng cắn răng, hắn không phải nên cảm tạ Rick ít nhất còn mặc cái váy da, không trực tiếp cọ ở bộ vị mấu chốt a! Phải biết rằng thú nhân giống đực độc thân bình thường đều thích lỏa thể nha!
"Cám ơn ngươi còn mặc váy da." Hắn không nhịn được, rốt cuộc nói ra. Dây cót cho dù có mỏng, cũng có cực hạn. Một khi vượt qua điểm tới hạn, sẽ hỏng mất. Mà Lục Sướng dưới một loạt đả kích, rốt cuộc nứt toác.
"Ngươi nhắc ta mới nhớ, sớm biết thế thì không mặc càng tốt. Ờ, hiện tại cởi cũng kịp." Nói xong rồi xốc lên, khóe mắt chặt chẽ nhìn chăm chú vào hành động của Lục Sướng, chờ hắn thẹn thùng ôm mặt chạy trốn.
Lục Sướng không chạy, không chỉ không chạy, càng không ôm mặt không thẹn thùng, hắn chết sống vẫn trừng mắt nhìn vị trí mấu chốt của Rick, chờ người kia xốc lên.
"Ngươi cởi đi, ngươi cởi xem nào! Ta so sánh thử coi!" Mẹ nó, ai cũng có, sợ cái gì! Dù sao hắn sớm đã thành thói quen, thân là một "giống cái" ở chỗ giống đực tụ cư, đàn chim bay tán loạn suốt ngày, hắn đã nhìn phát chán! Nếu giờ có đến chỗ tắm chung, chưa biết ai hơn ai nha!
Cái gì gọi là lợn chết không sợ nước sôi, Lục Sướng chính là minh chứng tốt nhất.
Rick nghĩ, ngươi kêu ta cởi ta liền cởi, vậy không phải rất mất mặt? Nhưng nếu không cởi, như thể hắn nhỏ hơn so với Leo, tổn thương tự tôn giống đực cỡ nào. Bất quá, nếu cởi thật, ở trong mắt Lục Sướng nhỏ hơn Leo thật thì làm sao bây giờ?
Vì thế hắn do dự, hắn phiền muộn, hắn bị đè nén, hắn cứng ngắc, tay hắn để trong váy da vẫn không nhúc nhích, túp lều nhỏ còn dựng lên, giống với cái gì gì ở dưới váy da của Lục Sướng mà hắn đã tận tay chạm vào kia, cảnh tượng này thật vi diệu.
Thấy biểu cảm Rick phức tạp, Lục Sướng cười vui vẻ, đắc ý, thống khoái, tiêu sái, Rick xốc lên…
Cứng ngắc đổi thành Lục Sướng.
Thảm cỏ tùy ý ném cái váy da đi, động tác tuyệt đẹp lại tiêu sái, trên mặt tràn đầy đắc ý, hắn thắng ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!