Đau đớn từ ngón giữa truyền đến nói cho Lục Sướng hết thảy vừa rồi không phải mơ, quá trình khuất nhục đó toàn bộ là chân thật. Hắn nhặt mã tấu lên, hung tợn trừng mắt nhìn sư tử, lại phát hiện nó đang vô lực quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không có uy thế vừa rồi.
Một loạt trải nghiệm quỷ dị làm cho lá gan Lục Sướng lớn hơn rất nhiều, hắn đi đến trước mặt sư tử giờ đã biến thành người, ngồi xổm xuống, đẩy đẩy mái tóc dài màu vàng kia. Sợi tóc có chút cứng, xúc cảm không khác mấy với khi nãy tay quơ loạn rồi đụng tới lông bờm sư tử, xem ra hết thảy đều là thật, sư tử này, ở trước mặt hắn biến thành người.
Lục Sướng rất muốn cầm lấy mã tấu đâm cho nam người một cái thống khoái, nhưng hết thảy thật sự quá mức kinh người, làm cho hắn tạm thời đè nén nỗi hận, lật người sư tử qua, thấy hai mắt nó nhắm nghiền, trên làn da màu đồng cổ phủ kín mồ hôi tinh mịn, bộ dáng giống như rất thống khổ.
Hừ! Lục Sướng hừ nhẹ, người thống khổ là hắn mới đúng, cũng không biết vừa rồi là ai giở trò với hắn, bắt nạt tứ phía, cố tình chính mình còn rất chịu thua kém, dưới thế công của sư tử phát tiết ra…
Được rồi, tuy rằng rất dọa người, hắn vẫn thừa nhận chính mình vừa rồi cảm giác kỳ thật không tồi, nếu không hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn như vậy mà trút ra. Chính là đối tượng có chút vấn đề, là một con sư tử, còn là một con sư tử đực. Nếu là một con sư tử cái, hắn còn có thể an ủi chính mình, bởi vì mình mị lực quá lớn, đã siêu việt cả giống nòi, nhưng cố tình đây là một con đực! Điều đó đại biểu cái gì? Chẳng lẽ chính mình thụ như vậy, ngay cả động vật cũng nhìn ra thuộc tính?
Từ nhỏ Lục Sướng làn da trắng nõn, dáng người tinh xảo, lúc tiểu học thường xuyên bị nhầm là nữ sinh, bị một đám tiểu nam sinh lấy lòng. Sau này lớn hơn, vóc dáng cao dài, phát dục cũng thành thục, không ai còn coi hắn là nữ nhân nữa, nhưng luôn sẽ có một vài nam sinh thích thở hổn hển sờ tới sờ lui trên người hắn
Kỳ thật bộ dạng hắn cũng rất man, cao khoảng 1m75, mặt mặc dù có chút gầy yếu, nhưng không mất vẻ cương nghị, bởi vì thích thể dục cùng bộ hành, hơn nữa luyện qua một ít nhu đạo, dáng người thực hoàn mỹ, không mập không gầy, chính là vì làn da trắng nõn kia làm cho hắn có chút không thoải mái, cũng mặc kệ hắn vận động như thế nào hoặc là bạo phơi dưới ánh mặt trời đều vô dụng, nhiều nhất là phơi nắng ra một thân da bỏng đỏ, qua một đêm lại khôi phục thành màu trắng nguyên bản.
Lên đại học, hắn cũng từng kết giao với mấy người bạn gái, họ cuối cùng đều cảm thấy hắn thật sự là quá mức thụ, kết bạn gái thật sự là một loại lãng phí, vì thế đều vui sướng hài lòng nói cho hắn, hắn hẳn nên chọn nam học trưởng nào đó hoặc là nam nhân nào đó thuộc tính công mạnh, vì không ngại dẫn hắn đi vào đại lộ đam mĩ, nhóm bạn gái đều nghĩa bất dung từ góp một tay.
Lục Sướng buồn bực, rõ ràng là một nam sinh dương quang bình thường thể chất tốt, sao dám bị nhầm là thụ được, hiện tại ngay cả con sư tử kia cũng đến bắt nạt hắn. Nghĩ vậy, hắn ý xấu mười phần nâng chân lên, dùng giày của hắn ở trên gương mặt tuấn lãng lại không mất vẻ cương nghị của sư tử ác ý để lại một dấu giày đen, sau đó ha ha cười.
Ai kêu ngươi dám can đảm liếm cái đó với cái kia của lão tử, xem ta có dám ở trên mặt ngươi viết mấy chữ "Ta là đại dâm trùng" không nhá, nghĩ vậy, Lục Sướng từ trong túi du lịch lấy ra bút ký hiệu, vẽ lên mặt sư tử.
Ngay tại nháy mắt bút ký hiệu sắp đụng tới sư tử, cặp mắt màu vàng kia mở phắt ra, ánh mắt đầy xâm lược tham lam nhìn quét thân mình Lục Sướng.
Hắn lúc này mới nhớ chính mình vừa nãy bởi vì bị sư tử nào đó công kích, quần áo đều tơi tả rồi. Lục Sướng lập tức nhảy lên, buộc lung tung ống quần còn lại ở bên hông, xách túi du lịch bỏ chạy. Trời mới biết con sư tử kia lát nữa có nổi thú tính hay không, cứ nhanh chóng chạy thoát khỏi tầm mắt nó thì tốt hơn.
Sư tử Leo dõi mắt theo phương hướng Lục Sướng chạy trốn, nguy rồi, nơi đó là ——
Nhớ tới chỗ kia là địa bàn của ai, Leo không để ý suy yếu do mới biến thân, vội vàng bò dậy, cường ngạnh chống đỡ đuổi theo. Cho dù y có suy yếu cỡ nào, cũng nhanh hơn nhiều so với Lục Sướng toàn lực chạy trốn.
Nói Lục Sướng vì né tránh sư tử, tùy tiện tìm một hướng liền chạy đi, chạy chạy liền phát hiện không thích hợp, hắn đã chạy như điên lâu như vậy, vì sao cây cối chung quanh như thể không hề di động nhỉ?
Hắn nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện thảm cỏ trên mặt đất đang nhanh chóng lui về phía sau, khiến vị trí hắn hoàn toàn không di động.
Chỗ này đến tột cùng là chỗ quỷ nào vậy! Lục Sướng mắng một tiếng trong lòng, nhanh chân hơn, muốn mau chóng thoát khỏi thảm cỏ này.
Không ngờ thảm cỏ như có tư tưởng vậy, phát hiện suy nghĩ của Lục Sướng, mấy cọng dây cỏ cực kỳ cứng cỏi nhanh chóng vươn dài, gắt gao cuốn lấy mắt cá chân Lục Sướng.
Đáng chết! Hắn giãy dụa vài cái, phát hiện không thể đào thoát, liền vội vàng cong người, muốn dùng dao cắt đứt sợi dây cỏ dai dẳng kia.
Chính là đã chậm, lại thêm mấy sợi vươn ra, chặt chẽ trói hắn trên một gốc cây đại thụ, không thể nhúc nhích, mã tấu không có chút tác dụng gì, rơi xuống mặt đất, bị một nhánh cỏ nhặt lên.
Dây cỏ ban đầu đụng phải lưỡi mã tấu, vì lưỡi sắc bén nên cắt đứt cành cỏ cuốn lấy nó, thảm cỏ như sợ hãi, vội vàng ném mã tấu ra ngoài, dừng ở bên chân Lục Sướng.
Thảm cỏ ước chừng khoảng 3m2, thấy Lục Sướng đã bị mình khống chế, tiện thể vươn cao lên. Lục Sướng lúc này mới thấy rõ, đó là một cục cỏ rất lớn, bộ rễ dán trên mặt đất, có thể rời khỏi đất. Mà khi nó đứng thẳng đứng lên, sẽ tự động cuốn thành hình thùng, bảo vệ bộ rễ ở bên trong.
Thảm cỏ vươn một nhánh cỏ thật dài, vây quanh mã tấu dạo qua một vòng, nhẹ nhàng chọc chọc lưỡi dao vài cái, lại đi đến chỗ chuôi, thật cẩn thận quấn, phát hiện không có nguy hiểm, liền nhặt con dao lên, lắc lắc ở trước mặt Lục Sướng. Ánh nắng chói lọi mà con dao phản xạ ra làm đau mắt hắn, khiến hắn trong lòng hơi hơi phát lạnh. Rõ ràng là vũ khí của mình, hiện tại lại bị quái vật không biết tên này cướp đi, còn ở trước mặt hắn diễu võ dương oai.
Thảm cỏ chơi dao một chốc, mất hứng thú, rốt cục dời lực chú ý trở lại Lục Sướng. Nó rút ra một cành, cuốn lấy ống quần Lục Sướng quấn bên hông. Cành vói vào trong quần, khẽ chạm tới nơi vừa mới phát tiết.
Lục Sướng đảo mắt nhìn trời, chúa ơi, chỗ này đến tột cùng là cái nơi hư hỏng gì vậy? Đầu tiên là động vật, sau đó là thực vật, rốt cuộc phải có bao nhiêu quái vật đến khiêu chiến năng lực chịu đựng của hắn nữa? Rốt cuộc hắn còn có thể chịu đựng bao lâu?
Thảm cỏ hiển nhiên không nghe thấy độc thoại nội tâm của hắn, tiếp tục hưng trí bừng bừng ra ra vào vào ống quần hắn cột bên hông, càng không ngừng khiêu khích Lục Sướng.
Không được! Người đã chịu thiệt một lần, không thể giẫm lên vết xe đổ. Lục Sướng cắn răng chịu đựng, không chịu đi vào khuôn khổ. Cũng may lá và nhánh của thảm cỏ không ướt át thô ráp giống đầu lưỡi sư tử, không có loại cảm giác tê dại kia, hắn cảm thấy còn có thể chịu được.
Bởi vì ống quần che chắn, động tác nhánh cỏ có chút trở ngại, khiến nó có vẻ hơi lo lắng. Nó dùng sức kéo kéo, nhưng chất vải jean rất rắn chắc, tuy rằng nhánh cỏ cũng trâu bò, nhưng ống quần vẫn không ngại.
Lục Sướng thấy nó không có biện pháp, đang muốn thở phào, ai ngờ thảm cỏ kia thật sự có chút chỉ số thông minh, cầm lấy mã tấu cưa tới cưa lui trên ống quần, chỉ chốc lát sau đã làm ra một lỗ hổng. Nó chơi dao đến quên trời quên đất, đầu Lục Sướng cũng đầy mồ hôi, vội vàng hô: "Ngươi… Nhẹ thôi! Quần áo thì không sao, ngàn vạn lần đừng dùng lưỡi dao đụng tới tao… Con dao đó rất sắc đấy!"
Hắn chỉ la hét mà không ôm kỳ vọng, không ngờ thảm cỏ kia thế mà nghe hiểu! Nó rút ra một cây cành vỗ vỗ vai Lục Sướng, như là đang an ủi; đồng thời đem nhánh cỏ đệm ở dưới dao, nếu có thương tích đáng kể hại đến Lục Sướng, liền lập tức cuốn lấy lưỡi dao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!