Dịch giả: Đình Phong
Rốt cuộc Thanh Loan tấu ra hồn khúc kia.
Thời gian đã đến, hồn Huỳnh Hoặc tinh cũng chuẩn bị về Tinh Hải xong. Tuy rằng vị Huỳnh Hoặc tinh so với ban đầu khác nhau nhưng nó đúng là hàng thật giá thật Huỳnh Hoặc tinh Tinh Vẫn.
Mà muội muội nàng rốt cuộc cũng không cần chết.
Mặc kệ ra sao, kết quả này nàng rất hài lòng.
Cho nên nàng lấy ra ngọc tiêu, tấu lên hồn khúc.
Mi mắt Mạc Thính Vũ chậm rãi nhắm lại, thân thể hắn hóa thành tinh quang tản đi, linh hồn của hắn lưu luyến nhìn nhân thế lần cuối cùng, sau đó mới trở về Tinh Hải.
Tô Trường An vịn Ngô Đồng, nhìn bầu trời đêm, dường như thấy được Mạc Thính Vũ đang tươi cười. Hắn cũng mỉm cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, hắn có thể cảm giác được Mạc Thính Vũ, coi như là y rõ ràng chết đi, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được y. Hắn chăm chú nhìn y trên mảnh tinh không.
Vì vậy, vị này mười năm tàng đao, đao khách đao ra trảm Tinh Vẫn rốt cuộc vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.
Đám thám tử ẩn mình rốt cuộc thấy được cảnh tượng trên mặt tuyết
- Huỳnh Hoặc sao băng rơi, Mạc Thính Vũ đã chết.
Bọn hắn đã nhận được đáp án bọn hắn muốn, vì vậy nhanh chóng hóa thành lưu quang bay đi, đem tin tức này truyền đến tai của chủ tử bọn hắn.
Thanh Loan cũng nhìn bầu trời đêm, tâm tình của nàng không giống sắc mặt nàng bình tĩnh được như vậy.
Một khắc này người nam nhân kia xả thân cứu Huỳnh Hoặc, nàng có thể cảm giác tâm của mình vô thức run rẩy. Nàng không thể hiểu được tại sao lại có một người nguyện ý mỉm cười vì người khác mà chịu chết. Nhưng nàng cảm tạ Mạc Thính Vũ, hắn cứu muội muội của nàng.
Cuối cùng, nàng cung kính khom người với Tô Trường An, thanh âm êm dịu nói:
- Chăm sóc nàng cho tốt.
Sau đó, lúc Tô Trường An không rõ ràng lắm đang nhìn chăm chú, nàng xoay người, đi về phía xa xa cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Mà Ngô Đồng rốt cuộc cũng mở hai mắt ra, cảnh giới của nàng từ Tinh Vẫn hạ xuống nhưng như cũ vẫn là cường giả của thế gian này. Nàng từng là Tinh Vẫn, nàng đối với pháp lý, quy tắc của thế giới này càng có lý giải sâu sắc.
Càng trọng yếu chính là Mạc Thính Vũ chặt đứt tính mạng tuyến của nàng, từ nay về sau nàng không dính nhân quả, không bị thiên địa trói buộc. Vì vậy nàng bây giờ không phải là Tinh Vẫn, cũng không sợ Tinh Vẫn.
Ngô Đồng từ Tô Trường An nâng xuống đứng lên, nàng thấy bóng lưng Thanh Loan rời đi, trông thấy Huỳnh Hoặc tinh hóa thành sao băng biến mất tại bầu trời đêm.
Nàng đã hiểu rõ khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
- A!!!!
Nàng thét to, nước mắt tràn đầy vành mắt nàng.
-...
Tô Trường An đều muốn an ủi nàng một chút, hé miệng rồi lại không nói nên lời.
Tiếng nàng kêu to chậm rãi biến thành rên rỉ, thân thể nàng từ từ bành trướng, quần áo trên thân tan vỡ theo, trong thân thể duỗi ra từng đám lông chim màu lửa đỏ, lông chim kia nhanh chóng bao phủ toàn thân nàng.
- Phượng Hoàng...
Tô Trường An nhìn con chim to màu lửa đỏ trước mắt này sững sờ nói. Lúc này Tô Trường An mới phản ứng được sư mẫu mình chính là Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng kia ngửa mặt lên trời rên rỉ một tiếng, như khóc như kể không ra tiếng. Nàng vỗ cánh, cương phong khuấy, Trường Môn trấn đêm khuya rốt cuộc bị đánh thức. Một nhà lại một nhà thắp đèn, mọi người đi ra khỏi cửa phòng, nhìn về phương hướng có tiếng rên rỉ truyền đến.
Trong đám người từng trận kinh hô vang lên, dân chúng bình thường đâu có bái kiến dị thú như vậy. Bọn hắn nhìn chim to màu lửa đỏ kia, trong mắt mang theo sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!