Dịch giả: Đình Phong
Ngươi! Hạ Hầu Túc Ngọc thẹn quá hóa giận, làm bộ lại muốn vặn lỗ tai Tô Trường An.
Nhưng tại lúc này lại nghe cửa sân Thiên Lam viện phát ra tiếng động kèn kẹt. Đại môn kia được mở ra từ từ, một bóng người màu trắng xuất hiện.
Sắc mặt Tô Trường An trở nên khó coi, động tác của Hạ Hầu Túc Ngọc cũng sinh ra cứng đờ, có chút khó tin nhìn bóng người kia.
"Tô công tử, đã lâu không gặp."
Thân ảnh kia thản nhiên thi lễ với Tô Trường, ôn nhu nói.
Lông mày Tô Trường An không khỏi nhảy dựng, chẳng phải mới gặp hôm qua sao? Hắn trong lòng thầm nhủ, nhưng hắn vẫn kiên trì đi về phía trước, nói ra:
"Cổ tiểu Hầu gia, vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
Ưm? Cổ Tiễn Quân nghe vậy nói ra:
"Hôm qua Tô công tử bị trọng thương, trong nội tâm Tiễn Quân nhớ mong, tất nhiên là tới thăm công tử, cũng không ngờ công tử cùng Hạ Hầu công chúa lại ra bên ngoài phong lưu khoái hoạt, để cho Tiễn Quân chờ đợi thật lâu."
Nói xong nàng còn u oán nhìn Tô Trường An một cái, bộ dáng kia cực kì giống tiểu phu nhân bị phu quân không thèm nhòm ngó lại ra ngoài lêu lỏng cùng người khác.
Nàng bình thường đã cực đẹp, làm ra vẻ như vậy không khỏi làm cho tim của Tô Trường An đập rộn lên, thầm than không chịu đựng nổi.
"Cảm ơn Cổ Hầu gia quan tâm, ta đã không còn đáng ngại." Tô Trường An nói gấp, hắn từ đáy lòng là sợ ở chung Cổ Tiễn Quân.
Cái nữ hài đẹp như tiên này, có một thứ để cho người ta nhìn không rõ thâm tâm, nó khiến Tô Trường An rất không thoải mái, huống chi Tô Trường An mơ hồ cảm giác được, Cổ Tiễn Quân hữu ý vô ý liên tục nhắm Tô Trường An mà tìm hiểu chân tướng U Vân Lĩnh.
Nó khiến Tô Trường An không thể không đứng xa xa mà nhìn Cổ Tiễn Quân.
Trái lại sư tỷ của mình
- Hạ Hầu Túc Ngọc, mặc dù có thời điểm không nói đạo lý, thậm chí thỉnh thoảng còn khi dễ hắn. Nhưng Tô Trường An cảm thấy nàng rất chân thật, thích liền ưa thích, chán ghét là chán ghét, không hề khó đoán như Cổ Tiễn Quân.
Ít nhất, cho tới bây giờ, Tô Trường An cho là vậy.
"Chính xác không có gì đáng ngại, hơn nữa nhìn bộ dạng còn rất tốt đây này." Cổ Tiễn Quân liếc Tô Trường An một cái, dường như có chút bất mãn nói:
"Bằng không thì làm sao có khí lực đem hoa khôi Mẫu Đan Các cuỗm về học viện đây."
Nói đến đây, dường như Cổ Tiễn Quân còn cố ý liếc mắt Phàn Như Nguyệt có chút luống cuống tay chân đứng ở một bên.
Có lẽ là do giọng điệu nàng quá mức u oán, lại còn làm ra vẻ mặt qúa mức đáng thương.
Tô Trường An cảm thấy mình thật sự đã làm việc gì đó rất có lỗi với nàng, nhưng rất nhanh hắn ý thức được, nói thêm: Cổ Hầu gia...
Mới nói được một nửa liền bị Cổ Tiễn Quân cắt ngang, chỉ thấy nàng mở trừng hai mắt nhìn Tô Trường An nói:
"Tô công tử, vì sao luôn gọi ta là Cổ Hầu gia, Cổ Hầu gia. Nghe cực kỳ xa lạ, chớ không phải là xem thường Tiễn Quân."
Ơ? Tô Trường An sững sờ, có chút chất phác hỏi lại:
"Thế... Ta nên xưng hô thế nào đây?"
"Gọi Tiễn Quân một tiếng là được rồi." Cổ Tiễn Quân nói ra.
Tiễn Quân? Tô Trường An lại sững sờ. Đại Ngụy dân phong mặc dù cởi mở, nhưng tóm lại nam nữ khác biệt, ngoại trừ trưởng bối đối với vãn bối, có rất ít người đối với một nữ tử gọi ra kỳ danh, trừ phi, quan hệ của hai người cực kỳ thân mật.
Cho nên Tô Trường An có chút do dự, hắn nghĩ thử nói cho Cổ Tiễn Quân xưng hô như vậy có chút không ổn, nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng thì Cổ Tiễn Quân đã đồng ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!