Chương 43: Nắm đấm cùng đạo lý

Dịch giả: Đình Phong

Những hộ vệ kia cũng sững sờ, theo bọn hắn thấy đám thiếu niên này chống đối bọn hắn cũng chỉ có thúc thủ chịu trói, nếu là chống cự thêm chút ít cũng xem như có khí phách.

Nhưng bọn hắn thế nào cũng không thể nghĩ đám thiếu niên kia lại chủ động xuất kích.

Có lẽ nó ứng với một câu ngạn ngữ

- nghé con không sợ cọp.

Bọn hắn nhìn nhau một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, lần này nhất định phải dạy bảo thật tốt đám thiếu niên này cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Từng đạo sóng khí nổ bung, linh lực của năm vị hộ vệ Cửu Tinh cảnh không hề cố kỵ mà phóng ra ngoài.

Trường An! Hạ Hầu Túc Ngọc gọi một tiếng.

Ừm! Tô Trường An trầm giọng đáp, hắn hiểu được ý tứ của Hạ Hầu Túc Ngọc

- tổn thương nó mười ngón không bằng cắt đứt nó một ngón.

Chỉ là ngay lập tức, mọi người liền đánh giáp lá cà.

Tô Trường An đón lấy hai vị hộ vệ bên trái, đao ý ngưng tụ thành trường đao, quét ngang một cái đầy uy vũ mà sinh gió.

Hạ Hầu Túc Ngọc nghênh tiếp hai vị hộ vệ bên phải, nàng hô lên một tiếng, kiếm quang như ảnh liền khốn hai vị hộ vệ kia trong đó. Đây là kiếm pháp Ngọc Hành truyền lại tên Xuân Phong Độ thức thứ hai

- Hiểu Phong Phất Liễu Ngạn.

Đến phiên Lận Như thì hắn trực tiếp phóng vào một vị hộ vệ ở giữa, tốc độ càng ngày càng nhanh như một con tê giác nổi giận.

Ba người Kỷ Đạo Cổ Ninh thì ở phía xa gọi ra mấy đạo linh lực ngưng tụ thành phi đạn, từ rất nhiều phương hướng đánh úp về phía vị hộ vệ chính giữa kia, không cho gã bất kì đường lui nào.

Trong mắt những vị hộ vệ kia hiện lên một tia khác thường, chiến thuật như vậy không thể nói là không tinh diệu.

Bằng hai người mạnh ngăn chặn tuyệt đại đa số chiến lực của đối phương, sau đó lại dùng ưu thế trên nhân số, tập trung chủ lực săn giết một người đối phương. Có thể trong thời gian ngắn bọn họ có thể bố trí ra chiến thuật ưu tú như vậy, không thể làm người ta không bội phục.

Nhưng khi đứng trước thực lực cường đại tuyệt đối, chiến thuật ưu tú cũng chỉ là uổng công.

Vị hộ vệ chính giữa cười lạnh, gã quát lên một tiếng cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong nháy mắt thân hình hộ vệ dường như tăng vọt thêm vài phần. Hắn giơ tay lên chuẩn bị cùng va chạm mạnh với Lận Như đang hùng hổ lao tới.

Ngay cả những thứ phi đạn do đám người Cổ Ninh tế ra rơi trên người gã cũng như kiến càng lay cây, thậm chí vầng sáng hộ thể trên người cũng không đả động được. Đến khi Lận Như xông tới, khí thế nhìn như cực kỳ to lớn nhưng gã lại vững như bàn thạch, chỉ lùi về sau hai bước đã ổn định được thân mình.

Hai cánh hộ vệ bên kia cũng dồn dập tránh về phía sau né được công kích ác lệt của Tô Trường An và Hạ Hầu Túc Ngọc. Bọn hắn quay đầu nhìn về vị hộ vệ chính giữa thấy tình hình như vậy cũng lộ ra một nụ cười khinh miệt.

Nhưng bọn hắn đắc ý cũng không được bao lâu bởi vì trong nháy mắt sau khi lùi về để tránh né Tô Trường An cùng Hạ Hầu Túc Ngọc, lưỡi đao cùng mũi kiếm đã biến chuyển, chỉ thẳng vị hộ vệ chính giữa.

Lúc này bọn hắn đã hiểu được, vừa vặn mọi thứ vừa rồi chỉ là hư chiêu, giờ phút này chân tướng mới được phơi bày.

Thân hình bọn hắn vội vàng lướt lên, muốn viện binh để che chở nhưng đã quá muộn.

Hạ Hầu Túc Ngọc là Cửu Tinh cảnh, mặc dù tu vi so ra kém những vị hộ vệ này một điểm nhưng kiếm trong tay chính là bảo kiếm Thánh Hoàng ban cho

- U Ngọc, kiếm pháp sở tu lại là Xuân Phong Độ do Ngọc Hành sáng chế.

Hai vật này đều là phi phàm, đều là vật mà kiếm khách bình thường phải tha thiết ước mơ, đền bù chênh lệch chút tu vi còn là dư xài đấy.

Đến đao pháp của Tô Trường An, mặc dù rối tinh rối mù, tu vi thua xa người nhưng linh lực trong cơ thể hắn đến từ chính Tinh Vẫn, ảo diệu cùng uy lực trong đó người bình thường sao có thể so sánh.

Chỉ là sau một cái đối mặt, vị hộ vệ chính giữa kia bị văng ra mấy thước, rơi vào bên cạnh Vương công tử, đầu lệch một cái liền ngất đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!