Dịch giả: Mạn Mạn
Mọi người nghe thấy giọng của Tô Trường An mới ngơ ngẩn bước lại, đờ đẫn ngồi xuống.
"Mọi người sao vậy?
"Tô Trường An không khỏi hỏi lại. Hắn cảm thấy từ lúc bước vào tửu lâu này, tất cả mọi người đều có vẻ vô cùng kỳ quái. Đến cả Cổ Ninh luôn cư xử khéo léo cũng có chút mất tự nhiên, giống như đang ngượng ngùng hay bất an gì đó."Mọi người đang lo lắng về đám gia đinh tặng lễ kia à?" Tô Trường An thử trấn an mọi người,
"Không sao đâu, ta mới vừa nhìn, đám sai vặt kia đã ngăn cản bọn họ rồi, chúng ta cứ ăn uống gì đó. Cơm no rượu say xong chắc bọn họ cũng đi rồi."
Câu này vừa dứt đã bị một cái liếc mắt khinh thường của Hạ Hầu Túc Ngọc cắt ngang.
"Trường An, huynh thực sự không biết đây là nơi nào sao?
"Tô Mạt ở bên cạnh hỏi, giọng của nàng rất nhỏ, dường như sợ người khác nghe thấy được. Tô Trường An ngẩn người, trả lời một cách thản nhiên:"Đây còn là đâu được nữa, tửu lâu chứ còn gì."
"Tô huynh... nơi này là...
"Cổ Ninh kỳ quái nhìn Trường An, dáng vẻ định nói lại thôi. Tô Trường An cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn nhìn khuôn mặt căng thẳng của Cổ Ninh, không khỏi hỏi kỹ:"Cổ huynh, rốt cuộc huynh muốn nói gì?
Đây là đâu?"
Hạ Hầu Túc Ngọc đứng bên cạnh bị dáng vẻ phản ứng ngốc nghếch của sư đệ nhà mình đánh bại hoàn toàn, ngón tay ngọc ngà của nàng duỗi ra véo mạnh vào hông Tô Trường An, nàng cau mày vờ hung dữ nói: "Đây là thanh lâu!!!"
"Thanh lâu?
"Tô Trường An sửng sốt, hắn nhìn quanh tứ phía, lọt vào tầm mắt là khung cảnh một đám oanh ca yến hót. Những thị nữ này ăn mặc hở hang, trang điểm lại xinh đẹp. Lúc nói cười còn hàm chứa sự quyến rũ, nói cười thủ thỉ với đám tửu khách. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, hơi lắp bắp nói:"Đây... đây... thực sự là thanh lâu?"
Lời vừa dứt, vài nữ tử lộ ra nửa ngực đã bưng rượu và thức ăn lên. Khuôn mặt các nàng tô son dặm phấn, trên người còn có một mùi hương khiến người ta say mê. Đặt rượu và thức ăn lên bàn xong, liền cười khanh khách lần lượt ngồi cạnh mấy vị thiếu niên.
Tô Trường An khẽ liếc mắt nhìn nữ tử ngồi cạnh mình, khoảng ba mươi tuổi, dung mạo cũng coi như là tạm xinh đẹp, nhưng vẫn kém Tô Mạt, càng đừng nói đến bậc tuyệt sắc như Hạ Hầu Túc Ngọc.
Nhưng nàng ta lại có kinh nghiệm trăng gió, trên người mang theo một loại phong tình mà những thiếu nữ khác không có được. Điều này không khỏi khiến Trường An nhìn thêm vài lần.
Mười bốn tuổi Như Yên đã bị mua vào Mẫu Đan Các, đến giờ coi như là được mười năm rồi. Nàng thường ngày cũng xinh đẹp, lại thông minh, biết cách lấy lòng ma ma. Đến khi nàng mười sáu tuổi, được dạy kĩ năng phòng the, cũng từng làm hoa khôi một thời gian.
Bây giờ dù lớn tuổi một chút, nhưng vẫn còn có tư sắc, cho nên tạm coi là có chút bản lĩnh nơi đây. Ở Mẫu Đan Các cũng có một sương phòng riêng, so với những nữ tử phải ở chung mấy người một gian, chỉ khi có khách mới được dọn riêng một phòng để các nàng chiều khách mà nói, Như Yên đã cảm thấy rất đủ rồi.
Đương nhiên, cũng từng có mấy vị công tử thương nhân muốn chuộc thân cho nàng, nhưng nàng không đồng ý. Một vài tỷ muội từng thân cận với nàng đều vì vậy mà thuyết phục nàng, những nữ tử bán thân thể như các nàng, nếu có một chút tư sắc, lúc trẻ đương nhiên là phong quang rực rỡ, vô số công tử thương gia giàu có sẽ vung tiền như rác vì các nàng.
Nhưng đến khi tuổi già sắc suy thì sao? Chốn yên hoa trước nay mặt ngoài thì là oanh ca yến hót, thế nhưng bên trong lại là nơi cất giấu những thứ dơ bẩn nhất.
Không có nhan sắc thì sẽ không có khách nhân, thanh lâu đương nhiên cũng không nuôi đám người rảnh rỗi đó, đến khi ấy, cảnh ngộ sẽ thê thảm đến nhường nào, không cần nói cũng biết.
Cho nên, đối với đa số những nữ tử chốn yên hoa mà nói, được khách nhân nhìn trúng, muốn chuộc thân cho nàng, cho dù chỉ là làm vợ lẽ tiểu thiếp cũng đã là một chuyện cực kỳ may mắn.
Thậm chí không hề khoa trương khi nói rằng đối với hầu hết những nữ tử đó, đây là kết quả mà các nàng luôn thiết tha ao ước.
Đến giờ, Như Yên đã ba mốt tuổi, nữ tử thanh lâu vốn vất vả, lại dễ mắc phải một ít quái bệnh, già nhanh hơn những nữ tử bình thường vài phần. Nếu tẩy đi đống phấn son trên mặt, e rằng thoạt nhìn trông Như Yên đã giống phụ nữ gần bốn mươi rồi. Mà đám nam nhân muốn chuộc thân cho nàng cũng dần dần ít đi.
Nữ tử xấp xỉ tuổi nàng lại có chút nhan sắc trong Mẫu Đan Các này cũng liên tiếp được chuộc ra, chỉ còn một mình nàng khổ sở chịu đựng. Đến cả ma ma nhìn nàng trưởng thành cũng từng khuyên nàng, nhưng nàng vẫn không đoái hoài đến.
Trong lòng nàng vẫn cất giữ một chiếc khăn tay, là một chiếc khăn tay thực bình thường. Nhưng trên chiếc khăn có một câu thơ, đó là câu thơ mà người nàng vẫn luôn chờ đợi viết cho.
Lần chờ đợi này thấm thoắt đã mười năm, nàng từ hoa khôi trở thành bại liễu, người theo đuổi từ đông như trảy hội trở thành vắng vẻ yên lặng. Khóe mắt nàng đã xuất hiện nếp nhăn, tóc đen đã điểm thêm vài sợi bạc, làn da mịn màng ngày nào đã trở nên thô ráp hơn.
Không phải nàng chưa từng muốn buông tay, nhưng nàng lại sợ, sợ nàng vừa gả cho kẻ khác thì y sẽ xuất hiện trước mặt nàng, kéo tay nàng chất vấn vì sao nàng không đợi hắn? Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng ấy, nàng liền bỏ qua suy nghĩ muốn chuộc thân.
Nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu, mặc dù biết chữ nhưng cũng chẳng đọc qua mấy cuốn sách, dẫu biết hát vài khúc nhạc nhưng cũng chẳng thông hiểu âm luật. Nàng chỉ nhớ rõ một lời hứa hẹn, lời hứa ấy tựa như bó đuốc trong đêm, cho nàng ấm áp để vượt qua những đêm lạnh lẽo lâu dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!