Chương 37: Vừa đúng thiếu niên đồng học

Dịch giả: Đình Phong

Mấy người đằng sau cũng bắt chước làm theo, rất thuận lợi trèo ra ngoài tường.

Cuối cùng đến lượt Kỷ Đạo, hắn rất to con, từ nhỏ đã rất to con, nhưng hắn là một nho sinh. Tuy rằng hắn đã đến Tụ Linh cảnh, nhưng nho sinh lại không giống võ sinh.

Văn võ đều tu hành lực lượng, nhưng võ sinh dùng linh lực luyện thể, nho sinh dùng để luyện thần.

Võ giả đến Vấn Đạo thậm chí Tinh Vẫn, có thể lấy võ đạo truy tinh nã nguyệt, nho sinh có thể lấy thần thức di sơn đảo hả, cả hai mạnh yếu sàn sàn nhau. Nhưng ở Tụ Linh cảnh, thân thể võ giả ưu thế cường hãn nhưng là mạnh hơn đại đa số nho sinh cùng cấp rất nhiều.

Nho sinh thời điểm này, phần lớn chỉ biết chút ít di hoa tiếp mộc trò hề mà thôi, cường thịnh lên một ít có thể điều khiển một số đao kiếm nhưng uy lực lại kém đến mức thảm thương. Đây cũng là nguyên nhân mà hằng năm lên Tướng Tinh Hội đều là võ giả.

Cổ Ninh cùng Tô Mạt tuy đều là nho sinh nhưng tốt xấu cũng tập chút ít quyền cước, nếu thực sự đánh nhau có lẽ không phải đối thủ của Kỷ Đạo nhưng thắng tại linh hoạt, cách thức phản đòn, còn chưa chắc ai thua.

Kỷ Đạo lại không giống vậy, hắn to con, to con đến có chút cồng kềnh. Vì vậy chỉ là bò lên bức tường hắn đã cố hết sức.

"Kỷ Đạo, ngươi nhanh lên, đợi tí nữa bọn họ phát hiện thì phiền toái." Tô Mạt nhìn Kỷ Đạo chậm chạp không chịu được thúc giục nói.

Cái đám khách tới thăm kia đã gõ cửa gần nửa khắc đồng hồ nhưng lại không có người đối ứng, tình trạng kéo dài như vậy rất nhanh sẽ bị phát hiện.

Tới ngay đây.

Kỷ Đạo đáp lại, hắn nhìn chân tường một cái nghĩ tìm điểm nhảy xuống nhưng nhìn qua nhìn lại cảm thấy hơi cao nên muốn suy nghĩ lại, thân thể hơi nghiêng về phía trước lại lui về nhưng bắp chân lại trượt, cả người liền không tự chủ được mà ngã ra ngoài tường.

A a a! Thanh âm của hắn càng ngày càng lớn, hai tay vung vẩy loạn xạ ý đồ một lần nữa khống chế thân thể nhưng chỉ là phí công.

Mọi người một mực đang nhìn Kỷ Đạo chỉ cảm thấy một tòa núi lớn chợt đè xuống, bọn họ tránh đi theo bản năng.

Phành!!!

Một tiếng vang thật lớn vang lên, mặt đất dường như cũng run lên một cái.

Toàn bộ thế giới chợt như yên tĩnh, bọn gia đinh do dự gõ cửa cũng bị tiếng vang này làm sững sờ một chút, bọn họ có chút đực ra nhìn về phía âm thanh kia truyền tới.

Đã thấy một đám thiếu niên đang lôi kéo một nam hài thân cao mã đại đứng lên, mà dường như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, mấy thiếu niên kia cũng là sững sờ dừng động tác trên tay lại.

Thời gian chợt như dừng lại, trong một bầu không khí rất kỳ quái, hai nhóm người nhìn nhau trong mấy hơi thở.

Đó là Tô Trường An!

Cũng không biết ai trong đám người đột nhiên nhận ra Tô Trường An. Tiếng nói đó còn chưa dứt, một đám bộ dáng ăn mặc gia đinh liền phần phật lao đến.

Chạy mau!

Tô Trường An giật mình một cái, nhìn xem đám người kia khí thế hung hăng thì trong lòng khiếp sợ, kéo Kỷ Đạo còn có chút chưa hồi phục quay người bỏ chạy, mà mấy vị thiếu niên kia cũng tỉnh lại, bỏ ra hai tay đang nâng người, quay đầu chạy như điên.

Đây coi như là một cái tình cảnh rất ít thấy trong thành Trường An.

Một đám thiếu niên có chút quá phận ở phía trước chạy như điên, trọng bọn họ có thân phận hiển hách như Đại Ngụy công chúa, lại có thanh niên tài tuấn thanh danh lên cao, còn có học sinh hàn vi đến từ Bắc Địa.

Nhưng giờ phút này, bọn họ tuy hai mà một, cũng không có tôn ti, nam hài lôi kéo nữ hài, võ sinh lôi kéo nho sinh, đương nhiên người gầy cũng lôi người mập. Bọn họ cùng nhau chạy trốn trong kinh đô Trường An, chạy trốn trên quan đạo rộng lớn của thành Trường An.

Mà phía sau bọn họ, một đám người thở hồng hộc, bọn hắn cầm theo đủ loại vật, lăng la gấm vóc, hoàng kim bạch ngân cũng không cá biệt. Bọn hắn một đám đuổi theo những thiếu niên kia, một đám tự báo gia môn.

Nếu là người có tâm tinh tế nghe được chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, gia chủ bọn họ không có chỗ nào không phải là một nắm người quyền thế nhất tại Trường An thậm chí Đại Ngụy.

Cũng không biết chạy bao lâu mọi người đã tới một phố xá sầm uất, cũng không biết hôm nay là ngày nào hoặc là nơi này đang cử hành mấy thứ lễ hội gì đó, chỗ này biển người bắt đầu chuyển động, từng trận huyên áo không dễ chịu truyền đến, dường như là đang trầm trồ khen ngợi gì đó.

Mọi người sững sờ nhưng truy binh đằng sau cũng đang đến gần. Bọn họ liếc nhìn nhau, cũng không biết ai là người khởi đầu liền chen chúc vào đám người như thủy triều này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!