Chương 36: Trốn!

Dịch giả: chichiro

Lời đó vừa nói ra, một giây trước trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc còn tràn đầy nhu tình, sau một cái chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.

Nàng có phần bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Tô Trường An, sau đó dùng âm thanh chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy thấp giọng lẩm bẩm: Cái tên ngốc này.

Hiển nhiên là Tô Trường An không nghe rõ sau cùng Hạ Hầu Túc Ngọc nói những gì, một lần nữa hắn đóng kỹ cửa viện, sờ lên mũi nói:

"Sư tỷ, chúng ta trở về thôi."

"Nôn nóng trở về gặp Mạt Mạt của ngươi à?"

Hạ Hầu Túc Ngọc tức giận nói với hắn, nhưng chân vẫn bước về phía nội viện.

Tô Trường An vừa đuổi theo kịp lại nghe thấy tiếng đập cửa ngoài cửa viện một lần nữa truyền đến.

Tô Trường An và Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn nhau, trong lòng cùng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Thiên Lam học viện có hơi quá náo nhiệt.

Nhưng Tô Trường An vẫn mở cửa viện, lần này đứng ở cửa là một người đàn ông nhìn khoảng năm mươi tuổi, ông ta vừa thấy Tô Trường An thì trên gương mặt lập tức tràn đầy nụ cười.

Gã vừa định nói chuyện đã bị Tô Trường An cắt ngang:

"Ông tìm ta có chuyện gì không?"

Từ thần thái người đàn ông, thậm chí độ cong khi đôi môi mở ra thì Tô Trường An đã biết đại khái người đàn ông này có lẽ cũng sẽ nói ra lời dạo đầu giống như người gia đinh phủ Thái tử lúc trước.

Không phải Tô Trường An không thích nghe người khác khen ngợi mình, nhưng vừa rồi hắn được gia đinh phủ Thái tử nói đến mức đau đầu vẫn chưa hồi lại sức, thật sự chịu không nổi giày vò nữa, vì vậy hắn quyết định nói chuyện thẳng vào vấn đề với người đàn ông trước mắt này.

Người đàn ông sững sờ nhưng nét mặt không đổi chắp tay nói:

"Tô công tử làm người chân thật nói lời thẳng thắn, quả nhiên bất phàm."

Nói xong gã dừng một chút, thử nhìn thoáng qua sắc mặt Tô Trường An, thấy trên khuôn mặt hắn không có chút vui vẻ nào khi được mình ca ngợi, càng không có mảy may ý định đáp lời lại.

Gã cảm thấy hơi xấu hổ nên ho nhẹ một tiếng, lại nói tiếp:

"Tiểu nhân là gia nô phủ Thái úy, đêm mai lão gia nhà tiểu nhân sẽ mở tiệc trong phủ chiêu đãi các vị thanh niên tài tuấn trên Tướng Tinh Hội lần này. Hôm nay tới là phụng mệnh Thái úy hân hạnh mời Tô công tử ngày mai qua quý phủ tụ họp."

Vẻ mặt Tô Trường An tỏ ra khó hiểu, hắn không hiểu tại sao ngày hôm nay liên tục có người mời hắn đến quý phủ ăn cơm. Mình không quen biết bọn họ, có lẽ trước nay chưa gặp mặt mà mời như vậy để hắn cảm thấy hơi có phần đột ngột.

Có lẽ ta không đi.

Lần này hắn gần như không do dự đã từ chối lời mời của người đàn ông kia, có thể người phủ Thái tử lúc trước để lại ấn tượng không tốt lắm, vì vậy trong lòng Tô Trường An theo bản năng chống lại loại lời mời này.

Câu trả lời thuyết phục như vậy dường như vượt ngoài người đàn ông dự đoán, gã thâm ý liếc nhìn Tô Trường An, rồi mới khom người nói một tiếng Đã quấy rầy, sau đó xoay người chậm rãi rời đi.

"Sư tỷ.. Ta rất nổi tiếng sao?" Đợi người đàn ông kia đi xa, lúc này Tô Trường An mới hỏi Hạ Hầu Túc Ngọc.

Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn hắn, nói:

"Ngươi cảm thấy thế nào? Tinh Vương Tướng tinh hội, truyền nhân Mạc Thính Vũ, đồ tôn Ngọc Hành. Ngươi không nổi tiếng thì còn ai có thể nổi tiếng?"

Ra là như vậy ư?

Dường như Tô Trường An có chút phiền não, hắn gãi gãi đầu, lại hỏi:

"Nhưng vì sao bọn họ ai cũng muốn mời ta đi ăn cơm?"

"Hiển nhiên vì lôi kéo ngươi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!