Chương 32: Chúng ta hữu duyên

Dịch giả: Mạn Mạn

"Đao nô Sở Tích Phong!" Âm Sơn Trọc trầm giọng nói:

"Ngươi cũng muốn càn quấy với tên tiểu tử kia sao?"

Mặc dù kiêng kị thực lực của Sở Tích Phong, nhưng Âm Sơn Trọc cũng không sợ phải giao thủ cùng hắn. Lão đã đạt tới Hồn Thủ cảnh ba mươi năm rồi, không ai dưới Tinh Vẫn và Vấn Đạo là đối thủ của lão, nhưng thân phận của Sở Tích Phong không giống vậy.

Lão đánh Tô Trường An, còn có thể nói là quản giáo hậu bối được, nhưng Sở Tích Phong là giáo tập của Thiên Lam Viện, nếu bọn họ động thủ, tức đại biểu rằng Thiên Lam và Bát Hoang hoàn toàn đối nghịch.

Thiên Lam Viện giờ chỉ còn Ngọc Hành tận lực chèo chống, nếu thật sự đối kháng, Bát Hoang Viện cũng không sợ hãi. Nhưng ngai vị đệ nhất học viện Trường An này không chỉ có mình Bát Hoang Viện ngó ngàng tới, không biết có bao nhiêu kẻ khác cũng đang ở sau lưng nhìn chằm chằm.

Chỉ chờ Bát Hoang Viện và Thiên Lam Viện ngao cò mổ nhau, bọn họ ngồi xem thành ngư ông đắc lợi.

Cho nên Âm Sơn Trọc không thể không kìm nén cơn tức giận của mình, lại nhường nhịn lần nữa.

"Ấu đồ bảo vệ vong sư, sao có thể gọi là càn quấy?" Sở Tích Phong lắc đầu nói ra.

"Vậy ý của ngươi là nhất định phải đánh?" Hai tay Âm Sơn Trọc hóa thành lợi trảo, một luồng khí tức lạnh lẽo tuôn ra từ cơ thể lão. Còn mạnh hơn khí tức vây khốn Tô Trường An khi nãy gấp trăm lần.

Tục ngữ có câu, con giun xéo lắm cũng oằn.

Vì đại cục của Bát Hoang Viện mà ngày hôm nay Âm Sơn Trọc lão đã ngầm chịu đựng quá lâu rồi, nếu Sở Tích Phong và tên Tô Trường An kia đều không biết tốt xấu, vậy lão cũng không muốn nói thêm gì nữa. So tài thực hư vẫn hơn.

Ai ngờ lúc này Sở Tích Phong lại lắc đầu nói: Không đánh.

Âm Sơn Trọc sửng sốt, chợt khuôn mặt thoáng hiện nét cười, nói:

"Nếu không đánh, vậy ngươi bảo tên tiểu tử nhà ngươi xin lỗi Bát Hoang Viện, chuyện này coi như..."

Lão còn chưa nói xong, một luồng sáng sắc lạnh đã lóe lên trước mắt. Chỉ cảm thấy cánh tay trái tê dại, có cái gì đó bị vung lên cao. Lão chậm chạp ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt bỗng trợn trừng.

Lọt vào tầm mắt là một cánh tay, thoạt nhìn trông rất quen mắt, nhưng lại bỗng dưng không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Trong đại điện chợt không ngừng vang lên những tiếng kêu sợ hãi.

Âm Sơn Trọc nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay trái của mình, lại phát hiện ra nơi đó đã trống không, bấy giờ lão mới nhận ra cánh tay kia chính là tay trái của mình.

Lúc này một luồng huyết quang hiện ra, máu tươi cũng tuôn ra từ vai trái của lão.

Nét mặt lão rốt cuộc cũng ngập tràn sợ hãi, lão muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mới hơi hé miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.

Cơ thể cũng theo đó đổ ập xuống đất, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, lão còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng như băng của Sở Tích Phong vang lên bên tai.

"Tội chết có thể miễn, nhưng phải chặt một cánh tay của ngươi, vì tôn nghiêm của Thiên Lam ta."

Trên Thiên Môn Sơn, trong Tinh Thần Các.

Một nam tử trung niên dung mạo bình thường đang khoanh tay mà đứng.

Đằng sau y có hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, chúng nó sáng chói rực rỡ, khiến căn phòng u ám trở nên sáng như ban ngày. Nhưng trong số đó có hai ngôi sao đã dần ảm đạm không còn tỏa sáng nữa, thi thoảng lại khẽ lóe lên.

Lúc này có một thiếu nữ mặc thanh y bạch sa nửa quỳ trước mặt y.

"Các chủ, gọi ta đến có chuyện gì sao?" Thiếu nữ kia hỏi, giọng nói lạnh nhạt, tựa hoa lan ẩn mình trong khe núi, nước ngầm chay trong lòng đất, không chút cảm xúc.

"Tử Vi, Ngọc Hành sắp rơi, ngươi xuống núi một chuyến, đưa anh linh của bọn họ về đi." Nam tử mở miệng nói, giọng nói của y cũng như diện mạo, không có gì thần kỳ, nhưng lại mang theo một vận luật kỳ lạ nào đó, ngầm hợp với một loại chí lý của thiên địa.

Vâng. Thiếu nữ đáp lời, đứng dậy định rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!