Dịch giả: Đình Phong
"Làm Tinh Vương, theo như quy củ của Bát Hoang viện đáp ứng một yêu cầu của ta phải không?" Tô Trường An nói như vậy.
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây lần nữa trở nên khó coi.
Nhưng việc đã đến nước này, lão giả mũi ưng cũng chỉ có thể kiên trì đáp: Ừ.
Tốt lắm. Tô Trường An chợt nở nụ cười, đao của hắn chỉ Đỗ Hồng Trường lần nữa nói:
"Ta muốn cho hắn và ta đánh một trận."
"Yêu cầu này rất trân quý, ngươi có thể từ Bát Hoang viện được rất nhiều thứ, công pháp, binh khí, thậm chí đan dược tăng cảnh giới. Ngươi cần phải nghĩ kĩ!" Hai mắt lão giả mũi ưng trực tiếp nhìn chằm chằm Tô Trường An, nói từng chữ một.
Trong giọng nói có mùi vị uy hiếp, mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
"Ta chỉ là theo quy củ, chẳng lẽ không được sao?" Tô Trường An liếc mắt nhìn lão đầu nói ra. Hắn dường như căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của lão giả.
Nhưng Tô Trường An chính là người như vậy, ngươi muốn giảng đạo lý, ta liền cùng ngươi giảng đạo lý. Ngươi muốn nói quy củ, ta liền cùng ngươi nói quy củ.
Mà chính vì như thế, hắn mặc dù ngôn từ không tốt nhưng lại thường thường làm người ta không phản bác được.
"Tiểu bối, ngươi muốn chết!"
Rốt cuộc lão đầu mũi ưng nổi giận thực sự, hôm nay lão vì một chút thể diện của Bát Hoang viện nhường một lối cho Tô Trường An, lại không nghĩ tiểu tử này không biết suy xét, một mực dùng lý ép người.
Lão vốn không phải thế hệ có mặt mũi hiền lành gì, trước mặt rất nhiều hậu bối còn hiện lên vẻ mặt kinh ngạc liên tục, giờ phút này đã không thể ngăn chặn lửa giận trong lòng.
Chỉ nghe lão vừa dứt lời, một cỗ khí thế mênh mông trong cơ thể lão bay lên, mọi người chung quanh đều bị cỗ khí thế này ảnh hưởng chấn động liên tục lùi ra sau, dường như đại điện rộng lớn đại khí của Bát Hoang viện cũng trong chớp mắt mà run lên một cái.
Mà trung tâm cỗ khí thế này chính là Tô Trường An, tức thì bị mênh mông lực lượng trực tiếp ép tới khiến phải nửa quỳ trên mặt đất.
Hắn chống đao, cố hết sức đều muốn đứng người lên, không biết làm sao mà linh lực trên thân lão giả kia phát ra chấn động mạnh đến đáng sợ, linh lực của Tô Trường An làm người ta sợ hãi nhưng khi so với lão cũng như hai giọt nước so với biển lớn mênh mông.
Hắn ngay cả phản kháng cũng không làm được, chỉ là chống đỡ thân thể cũng hầu như đã tiêu hao hết khí lực mà hắn có.
"Tiểu tử, nếu như hiện tại ngươi cúi mình chịu phục, nhận thức điều sai. Ta có thể vì mặt mũi sư thúc tổ của ngươi mà bỏ qua cho lúc này."
Lão giả mũi ưng nhìn sắc mặt Tô Trường An trắng như tờ giấy thì lệ khí trong lòng cũng giảm đi vài phần.
"Ta... làm sai chỗ nào?" Tô Trường An ngẩng đầu nói ra, thanh âm của hắn có chút run rẩy, rồi không phải vì sợ hãi mà vì linh lực của lão giả đang áp xuống, đơn giản là nói liên tục mấy động tác cũng làm hắn hao phí khí lực thật lớn.
Hạ Hầu Túc Ngọc bị linh áp của lão giả mũi ưng trực tiếp đẩy lui mấy trượng, chỉ sợ nếu nàng không kịp thời vận khởi linh lực chỉ sợ cũng bị khó khăn không chịu nổi mà ngã trên mặt đất.
Nhưng nàng lại muốn lần nữa tới gần Tô Trường An rồi lại không được, linh lực của lão giả mũi ưng giống như tạo thành một vòng bảo hộ trong không khí, nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng không đến gần được Tô Trường An trong phạm vi năm thước.
Trong nội tâm nàng khẩn trương, cũng bất chấp thân phận của lão giả mũi ưng, trực tiếp lớn tiếng mắng:
"Âm Sơn Trọc! Ngươi không được khinh người quá đáng!"
Âm Sơn Trọc chính là tên thật của lão giả mũi ưng.
Lão là một trong các viện trưởng của Bát Hoang viện, mặc dù không phải là Tinh Vẫn nhưng cũng là Hồn Thủ cảnh ba mươi năm lâu, tại Đại Ngụy coi như là cao thủ có chút danh khí.
Âm Sơn Trọc xuất thân từ dân gian, trước kia là tử tù lưu vong biên quan, sau trong chiến dịch với Man tộc lập được công lớn nên được xá lệnh.
Lại được viện trưởng Bát Hoang viện lúc ấy nhìn trúng nên thu vào, hôm nay tuy thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi nhưng có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hỗn tính năm đó cũng không giảm ngược lại càng có chút nghiêm trọng.
Những năm gần đây tại thành Trường An cũng không có làm chuyện gì ác độc nhưng thường vì tranh cãi với người mà đánh đập tàn nhẫn. Người như vậy há có thể vì mấy lời mắng tức giận của Hạ Hầu Túc Ngọc mà thu tay lại?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!