Dịch giả: chichiro
Hạ Hầu Túc Ngọc cực kỳ không vui.
Nàng dẫn theo đám con cháu quý tộc thường ngày a dua nịnh hót mình, muốn dạy dỗ thật tốt thiếu niên đã giành danh ngạch của hoàng đệ mình.
Nhưng tên Tôn Ứng Long ngu xuẩn này không chỉ chỉnh đốn không được một gã thiếu niên chưa thành công Tụ Linh, ngược lại còn xưng huynh gọi đệ với hắn.
"Tôn Ứng Long! Ngươi trở lại cho ta." Hạ Hầu Túc Ngọc khẽ quát một tiếng, Tôn Ứng Long đang cùng Tô Trường An cười cười nói nói liền co rụt cổ lại, áy náy cười cười với Tô Trường An rồi vội vàng lùi về bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc.
"Công chúa điện hạ, ngài xem, hắn là đệ tử Ngọc Hành đại nhân khâm điểm, nếu như thật sự có chuyện gì thì chúng ta khó mà báo cáo kết quả. Hay là hôm nay chúng ta tạm thời bỏ qua cho hắn?" Tôn Ứng Long cười ha ha nói với Hạ Hầu Túc Ngọc.
Tô Trường An tha cho gã một lần, hiển nhiên gã không muốn nhìn thấy Tô Trường An bị đánh, vì vậy vội vàng nói lời có ích giúp đỡ Tô Trường An.
"Hóa ra ngươi cũng rất trượng nghĩa nhỉ?"
Thiếu niên mày rậm nhíu mày nói.
"Ngay cả tiểu tử nông thôn chưa Tụ Linh cũng không chỉnh đốn được, mặt mũi của phụ thân Chính Đức Hầu nhà ngươi coi như là bị ngươi làm mất hết." Lại có thêm một thiếu niên nhỏ gầy tiếp lời, quái gở nói.
Các ngươi!
Tôn Ứng Long đỏ mặt, nhưng không cách nào phản bác. Quả thật gã là một người có cảnh giới tu vi thấp nhất trong đám con cháu quý tộc ở kinh thành, vì thế đã bị không ít lần bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo qua.
"Túc Ngọc, để cho ta tới giúp cô dạy dỗ tên tiểu tử thúi này." Thiếu niên mày rậm quay về phía Hạ Hầu Túc Ngọc cười một tiếng, mang theo một cỗ tự tin và ung dung quay người đi về phía Tô Trường An.
Tôn Ứng Long kinh hãi, thiếu niên mày rậm này là Hứa Định Nhạc, con trai Đại Ngụy Vũ Thành Hầu Hứa Nam Thần, là thiên tài nổi danh trong kinh thành, tuổi còn nhỏ đã tới Cửu Tinh cảnh. So sánh với những thiên kiêu như Cổ Tiễn Quân ở Bắc Địa, Mục Quy Vân con trai Thái úy cũng chỉ kém một chút.
Tô Trường An kia mặc dù cả người lộ ra quỷ dị nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Định Nhạc.
"Ngươi cũng muốn đánh với ta?" Tô Trường An nhìn Hứa Định Nhạc đang đi tới hỏi.
"Sao vậy? Ngươi cũng muốn nói với ta rằng ngươi không muốn tổn thương ta?" Trên gương mặt Hứa Định Nhạc mang theo nụ cười cân nhắc, y rất có tự tin, thiên phú của y rõ như ban ngày, ngoại trừ số ít yêu nghiệt ra thì y không tin trên đời này còn có người cùng lứa mà y không thể chiến thắng.
Không phải.
Tô Trường An lắc đầu,
"Ta không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi đã là Cửu Tinh cảnh, nhưng ta vẫn chưa Tụ Linh. Ta không tạo ra được thương tổn cho ngươi."
Đúng vậy, tuy rằng Ngô Đồng dạy hắn rất nhiều pháp môn, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy trong chuyến hành trình mệt nhọc đến Trường An nhưng hắn vẫn như trước, cố gắng hết sức rút ra từng chút thời gian tu luyện.
Nhưng dù sao thời gian hắn tu hành vẫn quá ngắn, rất nhiều thứ cũng chưa tu luyện đến. Có thể chiến thắng Tôn Ứng Long, một là vì mập mạp này dù là Tụ Linh cảnh nhưng ham ăn biếng làm, yếu kém hơn một chút so với tu sĩ Tụ Linh thông thường, hai là trong cơ thể hắn ẩn chứa Đao Ý tinh linh của Mạc Thính Vũ, cộng thêm trên đường đi khắc khổ tu luyện cho nên trình độ đao pháp kỳ thật đã không kém gì phần lớn tu sĩ Cửu Tinh thậm chí Phồn Thần cảnh.
Do đó có thể xuất kỳ chế thắng, đánh Tôn Ứng Long không kịp trở tay.
Nhưng hiện tại đối thủ đổi thành Cửu Tinh cảnh Hứa Định Nhạc, Tô Trường An đã không còn nửa phần thắng nào.
"Vậy ngươi định cầu xin tha thứ?"
Nụ cười trên mặt Hứa Định Nhạc càng đậm,
"Đáng tiếc là không có tác dụng đâu, ngươi khiến Túc Ngọc mất hứng, vì vậy phải trả giá thật lớn!"
Túc Ngọc?
Tô Trường An nghiêng đầu liếc nhìn thiếu nữ áo trắng kia.
Ngươi thích nàng? Tô Trường An lại hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!