Dịch giả: Mạn Mạn
"Thần huyết nhập thể sẽ cùng kí chủ hợp thành một thể, muốn lấy thần huyết ra, chỉ có cách giết chết kí chủ. Chí ít thì giờ ta không biết rốt cuộc có cách nào khác có thể lấy thần huyết ra." Ngô Đồng lắc đầu nói. Dáng vẻ của Tô Trường An rơi vào mắt Ngô Đồng, nàng cảm thấy thật khó chịu.
Hắn nghiêm túc hỏi như vậy, khiến nàng không có dũng khí nói dối an ủi hắn.
Vậy sao? Tô Trường An cúi đầu, dường như đang suy nghĩ đến những vấn đề vô cùng quan trọng. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên hỏi:
"Vậy vị thần đó sau khi dùng cơ thể của ta sống lại sẽ như thế nào?"
"Đây là điều ta lo nhất."
Ngô Đồng có chút do dự, nàng đang nghĩ làm thế nào uyển chuyển nói với Tô Trường An mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu một chút.
Nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra cách nào biểu đạt được, vì thế đành nói:
"Dù không biết nguyên nhân, trên bức bích họa cuối cùng có nói, thần phục sinh xong sẽ báo thù toàn bộ sinh linh trên thế giới này."
Báo thù?
Tô Trường An nhíu mày, hắn không thích chữ này, trong tiểu thuyết, những người báo thù ấy sau này cũng không có kết cục tốt lành. Nếu đã vất vả giết chết một người mới có thể sống lại, vì sao không sống cho tốt lại muốn đi báo thù làm gì? Tô Trường An không hiểu, do đó hắn lại hỏi:
"Thần rất mạnh sao? Y chỉ có một người sao có thể báo thù toàn bộ sinh linh?"
"Thần không chỉ có một, nhưng chắc hẳn số lượng cũng không nhiều. Tính riêng Bán thần và Thứ thần cũng không quá trăm người. Hơn nữa thế giới này đã có một vài thần phục sinh rồi, bọn họ chỉ là đang ẩn nấp ở đâu đó trên thế gian này, yên lặng chờ đợi thời cơ.
Nhưng bọn họ quả thực rất mạnh, chí ít trên bức bích họa viết như vậy.Mạnh? Mạnh cỡ nào?
"Tô Trường An không vừa lòng với đáp án như vậy."Giết Tinh Vẫn như giết gia súc.
"Ngô Đồng nói ra phán đoán của mình. Tô Trường An lặng im, hắn lại cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó. Cuối cùng hắn lại nhìn Ngô Đồng, trong ánh mắt lóe lên tia sáng còn rực rỡ hơn cả sao trên trời. Hắn nói:"Vậy xin sư nương giết ta, lấy ra thần huyết trước khi thần phục sinh.
"Tô Trường An nói vô cùng thành khẩn và nghiêm túc. Điều này khiến Ngô Đồng không hiểu bỗng run run."Vì sao?
"Ngô Đồng cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Trường An, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong ánh mắt của thiếu niên mười sáu tuổi này, nhưng thứ nàng thấy là một khoảng ánh sáng chói mắt."Ta không muốn chết.
Nhưng nếu thần huyết không thể lấy ra được, vậy thì thần kia sẽ sống lại từ cơ thể ta. Nếu y là thần tốt, sống lại cũng chẳng sao, có lẽ còn có thể cầu y giúp ta chăm sóc cha ta.Tô Trường An nói:Nhưng sư nương nói hắn là một Ác thần muốn hủy diệt thế giới này.
Mặc dù thế giới này đối với ta không coi là tốt, chí ít là trước khi ta gặp được sư phụ, thế giới này đối với ta không tốt lắm. Nhưng trên thế giới này còn người ta yêu quý, ví như Mạt Mạt, cha ta, còn cả sư nương.
Ta muốn để mọi người sống ở thế giới này, nhưng y muốn hủy diệt nó, ta không muốn để y sống lại."
Tô Trường An cảm thấy đoạn này mình nói rất hay, cũng rất có khí thế, giống như mấy anh hùng sắp gánh chịu cái chết như trong tiểu thuyết vậy. Mà lúc này sẽ có một vài người bạn nước mắt hoen mi, cũng sẽ có một hai cô nương sẽ vì hắn mà hai mắt đẫm lệ.
Nhưng đáng tiếc nơi này chỉ còn lại mỗi sư nương, nhưng nếu sư nương sụt sùi khóc vì hắn hẳn cũng không tệ nhỉ, dù sao sư nương cũng rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Mạt Mạt nữa.
Nhưng Tô Trường An còn chưa đợi được nước mắt của Ngô Đồng thì đã bị nàng cốc mạnh lên đầu một cái.
"Nam nhân của Diêu Quang nhất mạch các người đều không có tiền đồ vậy sao?" Ngô Đồng thoạt nhìn vô cùng tức giận, giọng nói của nàng cũng lớn hơn vài phần.
"Hơi một tí đã nghĩ chết vì người khác, sư tổ ngươi cũng thế, sư phụ ngươi cũng thế, đến cả thằng oắt con miệng còn hôi sữa như ngươi cũng vậy nốt! Còn bảo vệ thế giới, ngươi chết rồi, Mạt Mạt ngươi thích kia chạy theo người khác thì sao? Đã chết còn bị cắm sừng thì có gì hay?"
"Nhưng Mạt Mạt vốn không thích ta, nàng ấy thích Cổ Ninh. Như vậy sao tính là cắm sừng ta được?" Tô Trường An ôm đầu, tủi thân nhìn Ngô Đồng.
Hắn cứ tưởng khí khái anh hùng của mình có thể tuyết phục được sư nương, cho dù không khóc đến mức lê hoa đái vũ như khi Mạc Thính Vũ chết, chí ít cũng phải nhỏ hai giọt nước mắt chứ. Ai ngờ lại đổi lấy một trận mắng mỏ của Ngô Đồng.
"Nàng không thích? Vậy ngươi không biết làm nàng thích à?" Ngô Đồng càng tức giận, thầm nghĩ sao Mạc Thính Vũ lại thu một tên đồ đệ ngu ngốc đến vậy chứ.
"Nhưng ta không biết làm thế nào mới khiến nàng ấy thích ta." Tô Trường An lại càng tủi thân, nếu hắn có cách khiến Tô Mạt thích mình sao còn phải đau khổ nhìn Tô Mạt với Cổ Ninh ở đó chàng chàng thiếp thiếp chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!