Chương 63: Anh cũng yêu em (Kết)

Biên tập: Rosa

Sở Lê đi rồi.

Khoảnh khắc máy bay bay thẳng lên mây, cô ta ngồi một mình trên ghế và khóc. 

Cô ta không biết vì sao nhiều năm qua, bản thân luôn sống trong lo âu, tự ti, đa nghi, làm chuyện có lỗi nhưng không phát hiện ra, lúc quay đầu nhìn lại, không ngờ đã đi xa như vậy, ngay cả bản thân cũng không nhận ra chính mình.

Nếu đây là yêu thì cũng quá đau khổ rồi!

"Yêu không được, hận không hết, không thích cô độc, lại vô tình phồn hoa, như một kẻ điên chè chén say sưa cả đêm, hoặc như một loại giả vờ thông thường, vẫn luôn tồn tại ở thời đại này, nhưng chưa từng ở trong lòng bất kì ai."

Thành phố trở nên mơ hồ, co lại thành một chấm đen, cuối cùng, biến mất khỏi tầm mắt.

Toàn bộ thanh xuân mà cô ta lưu lại ở thành phố này, bây giờ sẽ mãi mãi xa rời cô ta.

Ngược dòng ngọn nguồn, cô ta cũng giống như hàng vạn nữ sinh khác, ở cái tuổi mặc lên người bộ đồng phục, thích một nam sinh đứng ở góc đường hút thuốc.

***

Một tháng sau, quán bar của Nghê Già khai trương.

Cô nghĩ, cô vẫn không thích bị người ta quản, lại dư chút tiền, không bằng tự làm bà chủ.

Nếu mở cái khác, cô lại không có kinh nghiệm, cũng không thể mở khách sạn, huống chi Trần Kính Sinh vẫn là ông trùm về mặt này, chi bằng mở một quán bar nhỏ, cô chơi nhiều qua nhiều trò, cũng chỉ quen với nó.

Vì thế liền bắt tay làm, còn lừa Trần Kính Sinh.

Đêm đó kinh doanh rất khá, Phàn Nhân cũng có mặt, lại kéo theo một đám mỹ nữ xuất sắc đến biểu diễn, thậm chí bà chủ còn xinh đẹp hơn, mặc một chiếc váy đuôi cá đỏ rực, tới tới lui lui tuần tra sự xa hoa truỵ lạc, thu hút sự chú ý của mọi người.

Tống Chương cụng ly với Trần Kính Sinh, cười nói:

"Anh bao dung thật, sao lại đồng ý để cô ấy mở quán bar?"

Trần Kính Sinh đen mặt, anh từng đồng ý với Nghê Già, không can thiệp quá nhiều vào công việc của nhau, anh chỉ biết cô không định tìm việc, chuẩn bị mở cửa hàng gì đó, nào biết cô lại mở quán bar!

Gần đây anh đang bận phát triển dự án mới, khi có quá nhiều cuộc họp anh đều trực tiếp ở lại công ty, anh cho rằng mình đã vô tâm với cô, không ngờ cô còn bận hơn anh. 

Đêm nay khai trương, đêm qua cô mới nói cho anh.

Cô đúng là có bản lĩnh.

Trần Kính Sinh bỏ ly rượu xuống, cố gắng ép mình lơ đi những ánh mắt đang nhìn Nghê Già, nói:

"Cô ấy thấy vui là được."

"Có điều, Nghê Già quả thật có khí chất làm bà chủ quán bar đấy." Tống Chương tự đáy lòng cảm khái một câu,

"Tôi vẫn luôn cảm thấy cô ấy rất ngầu."

Trần Kính Sinh lạnh mặt không nói chuyện.

Anh giận, giận thì sao?

Đó là người phụ nữ của anh, anh thích nhìn dáng vẻ tự do tự tại của cô, chỉ có thể theo cô, xảy ra chuyện anh đến gánh vác.

Nghê Già không biết khi nào thì tới gần, rót một ly rượu, đứng bên trái quầy bar, đặt tay lên vai anh,

"Soái ca, hân hạnh uống một ly với anh được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!