Biên tập: Rosa
Mười hai giờ rưỡi, Nghê Già xách túi đi ra khỏi tiệm.
Sau khi đưa số Wechat cho Cố Nam Minh, hắn ta liền năm lần bảy lượt tìm cô.
Hắn ta hẹn cô uống rượu ở tiệm Số 6 – một quán bar ở trung tâm thành phố đã kinh doanh rất nhiều năm.
Cô vừa đi vừa nghe tin nhắn bằng giọng nói của Cố Nam Minh gửi qua Wechat, nghe được một nửa liền dừng bước lại.
Giọng đàn ông vô vị trong di động phát ra hết nhưng Nghê Già không nghe vào một câu.
Ở góc đường có một người đang đứng, đèn đường chiếu xuống kéo dài cái bóng của cậu, tựa như muốn men theo đến nơi tận cùng của đêm đen.
Dưới đất đầy tàn thuốc, giữa ngón tay phả ra vài luồng sương trắng.
Phía sau là ngõ cụt.
Nhìn bộ dạng này không biết cậu đã đứng đây bao lâu?
Một hồi sau, Trần Kính Sinh ném tàn thuốc xuống rồi dí vào trong đất, sau đó, cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nặng nề dừng trên người cô.
Tan tầm rồi?
Giọng của cậu rất thấp, hơi khàn, không sang sảng như bạn cùng lứa.
Lộ ra mấy phần âm u.
Nghê Già không muốn nói chuyện với cậu, nhìn lướt qua.
Lúc đi ngang qua người cậu thì bị cậu níu lại.
Cậu kéo cổ tay cô về, chỉ dùng một bàn tay liền giữ chặt cô, lực mạnh đến dọa người.
Nghê Già trong lòng hơi lạnh, không phải Triệu Như nói cậu từng bị gãy ngón tay ư? Sao còn mạnh như vậy?
Lòng bàn tay cậu khô ráo, lạnh như băng, xương ngón tay rõ ràng, cấn vào khiến ngón tay cô phát đau.
Nghê Già không tránh ra, cũng không giãy, cô để mặc cậu giữ chặt, nặn ra khuôn mặt tươi cười:
"Chưa tan tầm, tôi còn phải làm thêm."
Gió đêm lặng yên phất qua, đung đưa sợi tóc đen sẫm của cô.
Đường kẻ mắt rất đậm, phác họa ra đôi mắt quyến rũ như nước mùa thu.
Môi đỏ khẽ đóng khẽ mở, xinh đẹp như mặt trời chiều sắp lặn.
Hơi thở phả ra cũng yên tĩnh.
Màu mắt của Trần Kính Sinh càng sâu: Làm thêm cái gì?
Nghê Già nhíu mày: Đi. ngủ.
Thiếu tiền?
Thiếu. Cô không che giấu.
Cậu không nói chuyện, ghét bỏ mà thả tay cô ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!