Biên tập: Rosa
Phàn Nhân khoác hờ áo đồng phục lên người, lộ ra nửa vai, rúc vào lòng người bạn trai chính thức Đường Ứng Vinh.
Cô ta liếc xéo Nghê Già, cười khẽ:
"Cô nói xem, một nữ sinh mà sao mồm miệng rãnh rỗi, rêu rao khắp nơi tôi và Trần Kính Sinh có tư tình hả?"
Nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, Phàn Nhân bắt cặp chéo chân dài, tỏ ra rất tức giận.
Chụp chắc cho cô cái danh hiệu
"Con nhỏ nhiều chuyện".
Ánh mắt trêu tức của những người xung quanh nhìn cô giống như nhìn một thằng hề.
Nhưng Nghê Già không có phản ứng, căm giận của cô, buồn vui của cô, tất cả đều bị thời gian mài mòn sạch sẽ.
Cái gì cô cũng có thể nuốt xuống được.
So với Phàn Nhân, Nghê Già trông cũng không tệ, dáng người lại đẹp, một vẻ đẹp câu hồn lớn lên trong nghèo túng, đa phần các nam sinh chung khối chưa từng nhìn thấy cô, ánh mắt liên tục dừng trên người cô.
Trần Kính Sinh – người vẫn ngồi yên như cũ bỗng nheo mắt lại.
Cậu lại muốn hút thuốc, sờ soạng tìm nhưng hộp thuốc lá đã rỗng tuếch.
Trên đất, toàn là tàn thuốc.
Cậu đã hút hết một gói.
Một nữ sinh bên cạnh thấy thế, nói với cậu:
"Cậu nghiện thuốc lá dữ thật đó."
Giọng nói nhẹ nhàng.
Trần Kính Sinh không đáp lại, ánh mắt cũng lười cho.
***
Cách đó không xa, mấy nữ sinh đi đến trước mặt Nghê Già, không biết nói cái gì, trong đó một nữ sinh đẩy cô một cái.
Đẩy không mạnh.
Tính khí của Nghê Già hơi cao.
Nhưng đây là một hành động sai lầm, bởi vì sau đó cô đã nghênh đón một cái tát.
Cô bị đánh đến nỗi người cũng nghiêng theo.
Nghê Già che mặt, tim đập rất nhanh.
Cũng rất lạnh.
Cô có thể làm gì đây, cô biết mình không nên phát tác cái tính khí thối tha kia, bởi vì ở đây không ai nhân nhượng cho cô.
Cô cũng biết, nếu đánh nhau với bọn họ, cũng đánh không lại 6,7 nữ sinh trước mặt.
Trước đây đánh nhau, đều là vào những lúc kết cục đã định sẵn, cô sẽ xông lên góp thêm hai chân vào, cô luôn ở phe đông người, trước giờ không biết cái gì gọi là đánh không lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!