Biên tập: Rosa
Nghê Già còn chưa ngồi dậy khỏi giường, Trần Kính Sinh đã xông đến, mấy tên đàn ông bao vây xung quanh, trong cổ họng cậu phát ra tiếng gầm nhẹ, hai tay bắt lấy một tên ở trước mặt, rõ ràng xách cả người y lên, nặng nề quăng ra.
Không biết dùng bao nhiêu sức, y nằm trên mặt đất kêu thảm, không đứng lên được nữa.
Những người khác không dám vội vàng lao tới, chủ tiệm cầm lấy gạt tàn trên bàn đập vào người Trần Kính Sinh, cậu không tránh, đi thẳng tới giường, gạt tàn đập trúng lưng cậu, chắc là đụng đến xương cốt, Đông một tiếng trầm đục, sau đó rơi xuống đất.
Nghê Già dùng mu bàn tay lau qua loa hai hàng nước mắt, cuối cùng cũng thấy rõ cậu.
Hai mắt cậu đỏ lừ, không phải lạnh tanh hay tối đen, lúc này đỏ đến đáng sợ, trên trán hiện đầy gân xanh, trong cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm nặng nề.
Lần cuối cùng nhìn thấy cậu như vậy, đúng là buổi chiều hỗn loạn của ba năm trước.
Trần Kính Sinh…
Cô lên tiếng, cổ họng khàn như cái chuông bị vỡ.
Cậu cởi áo sơ mi của mình ra, che lấy cơ thể gần như trần trụi của cô, giây tiếp theo, Tiếu Tử Cường cầm thanh sắt trong tay đánh thật mạnh vào gáy cậu.
Trần Kính Sinh bị đánh lùi vào tường, tự chống đỡ không ngã, cậu lắc lắc đầu, tầm mắt lúc hư lúc thực, sau khi hồi phục lại, cậu xoay người, đưa chân đạp thẳng vào cái bụng đầy thịt của Tiếu Tử Cường.
Cú đá kia dùng sức rất ngoan độc, Tiếu Tử Cường ngã ào xuống bàn trà, mấy thứ đồ lung tung bên trên vỡ hết.
Mảnh thủy tinh cắt đứt tay hắn.
Trần Kính Sinh xông lên như dã thú, đè lên người hắn, liên tục đấm mạnh.
Tiếu Tử Cường bỗng lấy một vật ra.
Là một con dao gọt hoa quả.
…
Nghê Già luôn cảm thấy, giây phút ấy thế giới đã mất đi âm thanh.
Cô chẳng nghe thấy bất kì tiếng động gì, mọi thứ trước mắt biến thành hai màu đen trắng.
Sau đó một màu đỏ tươi xuất hiện.
Đẹp đến chói mắt.
Từng chút từng chút, biến thành một đóa hoa đỏ rực, nở ra, lấp đầy mắt cô.
Bữa tiệc của tuổi trẻ, liên tục được thêm vào những câu chuyện mới, tình tiết mới, dù thời gian có trôi qua thế nào, linh hồn cũng sẽ không thay đổi, vì đó là của riêng chúng ta, mà chúng ta, ăn sâu bén rễ.
Vì thế mọi gay gắt, bùng nổ, không ngừng quấy nhiễu mọi người. Đến tận đây, kết thúc tuyệt đối bi kịch.
Mà những người trông trẻ trung lại trộn lẫn với vòng tròn xấu xa của xã hội, luôn luôn tươi mới cả ngày lẫn đêm.
Kết thúc chưa?
Chưa.
Đây là kết cục cô không muốn nhìn đến nhất.
…
Nghê Già gần như là lăn từ trên giường xuống, dùng hai tay hai chân bò tới bên cạnh Trần Kính Sinh, ôm cậu vào lòng, máu của cậu lập tức dính khắp người cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!