Chương 35: Cảm ơn

Biên tập: Rosa

"Cậu nói ai không có đầu óc?"

Trần Kính Sinh không đáp, bày ra dáng vẻ không muốn quan tâm đến cô.

Nghê Già lại nhìn sang chỗ Sở Lê, sau khi suy xét một chút thì xoay người.

Đi thôi.

Cô không quan tâm Triệu Như nghĩ gì về mình, cô chỉ quan tâm Sở Lê.

Nhưng bây giờ, có lẽ Sở Lê không cần sự quan tâm của cô.

Thế mà cái liếc mắt này, lại bị Triệu Như hiểu lầm thành ý khác.

Cô ta nói:

"Rõ ràng Nghê Già thấy cậu đang khóc, vậy mà không tới an ủi."

"Là tôi chạy không tốt." Sở Lê vẫn còn rơi nước mắt,

"Có lẽ cậu ấy không muốn làm tôi khó xử."

"Cậu ta có Trần Kính Sinh liền mặc kệ cậu."

Sở Lê mím môi, nhìn bóng lưng của Nghê Già và Trần Kính Sinh rời đi, không nói nữa.Trần Kính Sinh thẳng đi về phía trước.

Nghê Già đi theo sau, Đi đâu?

Ăn cơm.

Ồ. Nghê Già quay đầu tìm tìm, hỏi, Tống Chương đâu?

Trần Kính Sinh cũng không quay đầu lại: Không biết.

Không biết? Nghê Già cảm thấy lời này khá thú vị, giọng điệu cũng ngả ngớn lên, cô đi đến trước mặt cậu, xoay một vòng, trực tiếp chặn đường cậu.

"Là không biết, hay là không muốn cậu ta đến?"

Trần Kính Sinh cũng dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Nghê Già: Nói đi.

"Không muốn cậu ta đến." Trần Kính Sinh thấp giọng, Vừa lòng chưa.

Cắt.

Ý cười trên mặt Nghê Già càng đậm hơn, cô xoay người, chùm tóc đuôi ngựa quét qua quai hàm của cậu.

Nho nhỏ mềm mềm, rất ngứa.

Từ màu bạc đến màu đen, mái tóc dài vừa phóng khoáng vừa đẹp mắt của cô, đều ở trong ký ức của cậu.

Từng sợi từng sợi, đã sớm trói chặt cậu.Nghê Già và Trần Kính Sinh cùng đến một tiệm mì ở ngoài trường học.

Là chỗ cô từng mời Sở Lê ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!