Biên tập: Rosa
Nghê Già không ngờ sáng nay phòng y tế lại náo nhiệt đến vậy.
Còn chưa đến gần thì đã trông thấy từ xa có vài người bị giáo viên y tế đuổi ra, đều là những gương mặt quen thuộc của khối 11, đứng một đống trước cửa phòng y tế.
Cô đến gần, đúng lúc cửa phòng y tế đang mở ra, người đi ra nhìn thấy cô cũng sửng sốt, thuận miệng nói:
"Sao vậy? Cô cũng bị người ta đánh?"
Nghê Già cảm thấy câu nói của Tống Chương rất quái lạ, cô không để ý đến cậu ta, đi thẳng vào trong.
Aizzz. Tống Chương nâng tay ngăn cô lại: Cô tới làm chi?
Nghê Già lắc lắc hộp thuốc trước mặt cậu ta.
Tống Chương sáp lại nhìn: …thuốc giảm đau?
Lấy giúp bạn. Nghê Già thấy cậu ta còn chắn ở cửa, có chút không kiên nhẫn:
"Có thể nhường đường không?"
Cô đợi chút.
Tống Chương nói xong câu đó liền xoay người đi vào.
Nghê Già không biết cậu ta muốn làm gì, một chốc sau, cậu ta lại đi ra, cầm trong tay một hộp thuốc.
Tống Chương gọi ra một người trong số những nam sinh ở cửa, ném hộp thuốc cho cậu ta:
"Giúp Nghê Già đưa đến lớp đi."
Nam sinh vừa muốn hỏi vì sao thì Tống Chương đã nhìn Nghê Già, sau đó liếc mắt qua.
Nam sinh hiểu ra ngay, còn rất khoa trương ồ một tiếng.
Hiểu cái gì?
Nghê Già càng cảm thấy quái lạ hơn.
Nam sinh kia cũng không hỏi thuốc này đưa cho ai, nhóm người này đã sớm biết Nghê Già học lớp nào, cậu ta gật đầu với Tống Chương, vụt đi liền không thấy bóng dáng.
Nhóm người này không đi học sao?
"Cô xem, tôi đã giúp cô một chuyện, cô cũng giúp tôi một chuyện đi."
Tống Chương đổi sang một bộ mặt cợt nhả.
Nghê Già nhìn cậu ta:
"Không phải cậu nhìn tôi không vừa mắt à?"
Hai ngày trước gặp cô còn trừng mắt với cô.
"Không không, tôi nào dám nhìn cô không vừa mắt, cô là nữ thần của tôi."
Thôi đi. Nghê Già nhìn biểu cảm kia của cậu ta là thấy khó chịu: Nói thẳng.
Tống Chương cười cười, khoa tay múa chân nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!