Chương 13: Tôi đền cho cô cái mới

Biên tập: Rosa

Nghê Già đã thấy chán ngấy vì sự thay đổi thất thường của cậu, trong lòng cô nghẹn một ngọn lửa, không nói một lời, đi qua, ngồi xuống nhặt di động lên.

Cô nhấn hai lần, màn hình di động vẫn đen thui.

Không mở máy được.

Nghê Già ngồi tại chỗ một lát rồi mới đứng lên, trở tay ném di động vào người Trần Kính Sinh.

Cho cậu đấy.

Cô lạnh lùng nói xong, xoay người bước đi.

Trần Kính Sinh căn bản sẽ không để cô đi, lực tay của cậu rất lớn, giống như kìm sắt, thường khiến xương cốt của cô bị bóp đến phát đau.

Trước đây, cậu sẽ không giam cầm cô lâu lắm, cô cũng biết mình đánh không lại cậu, giãy dụa hai cái liền từ bỏ.

Nhưng lần này, cô thật sự tức giận.

Dù cô có giãy thế nào, Trần Kính Sinh cũng không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, giống như sợ cô thật sự thoát khỏi cậu vậy.

Rốt cuộc Nghê Già cũng bùng nổ, cô bỗng nhiên cúi đầu cắn vào cổ tay cậu.

Lần trước cậu có thể cắn cô, lần này cô chỉ biết mình cắn ác hơn cậu nhiều.

Cô dùng toàn bộ sức lực để cắn, cắn đến nỗi miệng cũng chua, cả người run rẩy, trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt.

Trần Kính Sinh vẫn không nhúc nhích, cậu lẳng lặng nhìn, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút.

Cậu không sợ đau.

Cuộc sống của cậu từ trước tới nay đều trôi qua bằng cách bầu bạn với đau đớn.

Nghê Già tự biết vô dụng, nới lỏng miệng.

Nhìn chỗ cổ tay bị cắn đến nỗi máu thịt không rõ, cô nghĩ giữa mình và Trần Kính Sinh thật sự là càng ngày càng đẫm máu.

Sự giận dữ không đến như mong đợi.

Cậu chỉ rũ mắt hỏi cô: Còn đi nữa không?

Nghê Già ngẩn ra.

Cái gì?

Còn đi nữa không? Cậu lặp lại, nhưng không buông cô ra mà giơ cánh tay còn lại lên:

"Nếu không đủ thì đổi tay, cô cắn tiếp đi."

Tiếp tục?

Nghê Già nhìn cậu như nhìn quái vật: Cậu lên cơn cái gì?

Cô muốn đến đó? Ánh mắt Trần Kính Sinh sâu hơn: Đi tìm Cố Nam Minh?

Nghê Già lạnh lùng nhìn lại cậu:

"Liên quan gì đến cậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!