Chương 11: Nghê Già, tôi vĩnh viễn không buông tha cho cô

Biên tập: Rosa

"Liên quan gì đến cậu?"

Nghê Già nghiêng mặt, giọng nói đột nhiên cao lên, đuôi mắt đảo qua Tống Chương.

Tống Chương ngẩn ra vì sự biến hóa bất thình lình của cô, mãi một hồi mới phản ứng lại, buồn cười nói:

"Cô không biết tình cảnh bây giờ của mình là gì sao?"

Biết rất rõ.

Nghê Già híp mí mắt biến nó thành một đường cong nhỏ:

"Cậu ta nhớ thương tôi nhiều năm như vậy, làm sao có thể buông tha tôi?"

Cô có một đôi mắt hồ ly quyến rũ trời sinh, khi cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khi không cười, ánh mắt vừa sắc sảo vừa thẳng thắn, lúc nhìn người khác, lại lộ ra mấy phần lạnh lùng, xinh đẹp.

Trên người cô, quá nhiều thứ dụ người, mấy nam sinh lớp 11 lần đầu trông thấy cô, vừa quay video vừa nhìn không ngừng.

Sắc mặt của Trần Kính Sinh càng ngày càng kém, cậu bước lên một bước, ngăn lại tầm mắt của bọn họ, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vẻ mặt u ám.

"Cô đột nhiên phát điên cái gì?"

Nghê Già nhếch đôi môi đỏ mọng, cười xuy:

"Tôi phát điên? Cậu trông thấy dáng vẻ phát điên của tôi rồi?"

Từ trước đến nay, thái độ của cô khi công kích cậu là giữ im lặng và khiêm nhường, đối mặt đáp trả như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Đáy mắt Trần Kính Sinh sâu thêm, đen đến nỗi nhìn không ra cảm xúc gì.

Nghê Già cũng không yếu thế, cứ quỳ gối dưới đất, ngửa đầu, đón lấy ánh mắt của cậu.

Sau một lúc lâu đối diện nhau, Trần Kính Sinh cúi đầu cười một tiếng.

Vừa thấp vừa nhẹ, nếu không nghe kỹ, sẽ cho rằng là gió thổi qua.

Nhưng lại rõ ràng như vậy.

Tiếng cười nặng nề phát ra từ trong cổ họng, xa lạ, kết cấu từ tính, khiến lỗ tai người nghe ngứa ngáy trong giây lát.

Hắn nói:

"Nghê Già, cô không cần phải như vậy."

Cô còn chưa kịp há miệng, cậu đã lướt qua cô, nhìn thẳng Tiếu Khải Minh, nói: Màychơi

"cô ta, tao sẽ tha cho mày."

Khó hiểu và hoang đường.

Lời này vừa nói ra, những người ở đây đều lơ mơ.

Thậm chí cả Tống Chương cũng không thể tin mà nhìn về phía Trần Kính Sinh.

Cậu ta biết Trần Kính Sinh có vấn đề về tâm lý, mắc trầm cảm rất nghiêm trọng, điều tiết cảm xúc cũng có chướng ngại, nhưng, dù cậu vừa điên vừa ác, cũng chưa từng tới mức độ này.

Cậu đã hoàn toàn mất không chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!