Hoàng hậu và Hứa Linh Nhi có mối thâm thù. Chính điều đó khiến cho chúng ta thấy nàng là một đồng minh quý giá.
Có thù hận, mới có thể ngồi xuống đàm phán.
Ta khom người tạ ơn:
"Đa tạ nương nương đã giúp đỡ."
Hoàng đế đột ngột đến cung Hoa Thanh là nhờ Hoàng hậu khéo léo khuyên nhủ. Nếu không, vở kịch mà thái gia gia sắp đặt đã không có người để diễn.
Là cung nữ hầu cận bên cạnh Tứ Hoàng tử, ta được Hoàng đế đặc cách cho phép cùng Tứ Hoàng tử chuyển vào cung Phù Dung của Hoàng hậu.
Thời gian vài tháng trôi qua, dưới sự dạy dỗ của Hoàng hậu, Tứ Hoàng tử ngày càng trở nên lễ phép và khiêm nhường. Đến cả vị Thái phó đức cao vọng trọng cũng không tiếc lời khen ngợi.
Hứa Linh Nhi bị chuyển từ cung Hoa Thanh đến một nơi lạnh lẽo như Tử Trúc Hiên.
Nàng vốn nghĩ rằng không bao lâu nữa, Hoàng đế sẽ nhớ tới nàng.
Đến khi đó, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nhận sai, dỗ dành Hoàng đế vài lời, chắc chắn có thể khôi phục ân sủng.
Nhưng Hoàng đế hoàn toàn không cho nàng cơ hội đó!
Kể từ khi nàng chuyển đến Tử Trúc Hiên, Hoàng đế chưa từng đến thăm nàng lấy một lần. Không những thế, gần đây còn có những kẻ khác đến trước mặt nàng để khoe khoang, chế giễu.
Ơ? Đây là đâu vậy?
"Muội muội không biết sao? Đây là Tử Trúc Hiên, nơi mà Hứa Quý phi… ồ không, phải gọi là Hứa Tiệp dư ở đấy."
Xoảng!
Một chiếc bình hoa bị Hứa Linh Nhi tức giận ném mạnh xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Nàng chỉ tay ra ngoài, quát lớn:
"Người đâu! Mau ra xé nát miệng bọn chúng cho ta!"
Đám cung nữ trong phòng nhìn nhau đầy lo lắng, đồng loạt quỳ xuống đất, không ai dám nhúc nhích.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bên ngoài, tiếng cười châm biếm vẫn vang lên chói tai:
"Hứa Tiệp dư đúng là đáng thương, từ trên mây rơi xuống bùn đất, ngay cả con trai cũng bị người khác cướp mất."
"Hôm qua ta có ghé qua cung Phù Dung, Hoàng hậu và Tứ Hoàng tử đúng là mẫu tử tình thâm, trông chẳng khác gì mẹ con ruột cả!"
"Ta nghe nói, Tứ Hoàng tử đã bắt đầu gọi Hoàng hậu là mẫu hậu rồi đấy!"
"Haha, đúng là buồn cười thật!"
Hứa Linh Nhi giận đến mức cả người run rẩy, môi mím chặt. Nàng quay sang hỏi:
"Những lời bọn chúng nói là thật sao?"
Một cung nữ cúi đầu, lí nhí đáp: Nô tỳ… không biết.
"Đồ vô dụng! Đều là một lũ vô dụng!"
"Còn cái thằng nhãi đó nữa! Đúng là kẻ vô ơn! Bổn cung đã nuôi nó bao năm, vậy mà cũng chỉ uổng phí công sức!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!