Tứ Hoàng tử càng lớn, sự thông minh tài trí càng bộc lộ rõ rệt.
Ba tuổi đã biết làm thơ, bốn tuổi đã biết viết phú, thậm chí còn có thể đọc hiểu tấu chương trên bàn làm việc của Hoàng đế.
Cả hậu cung đều biết, Tứ Hoàng tử rất được bệ hạ yêu thích. Cứ mỗi nửa tháng, Hoàng đế lại đích thân kiểm tra việc học của Tứ Hoàng tử.
Nhờ có đứa con xuất sắc này, Hứa Quý phi càng thêm rạng rỡ.
Mới đây, một Tài nhân mới nhập cung lỡ mặc váy giống màu với Hứa Quý phi, ngày hôm sau đã bị phát hiện c.h.ế. t đuối trong hồ sen.
Hoàng đế không nói gì, chỉ ban chút tiền cho gia quyến của vị Tài nhân để lo tang sự.
Cả hậu cung nhất thời đều cảm thấy lo sợ, không ai dám đến gây sự với Hứa Quý phi nữa.
Nhưng ta biết, đây chính là chút ánh sáng cuối cùng trong thời kỳ huy hoàng của nàng.
Hôm ấy, Hoàng đế sai người triệu kiến Tứ Hoàng tử. Là cung nữ thân cận của Tứ Hoàng tử, ta theo ngài ấy cùng đến ngự thư phòng.
Trong thư phòng, Tứ Hoàng tử trả lời lưu loát mọi câu hỏi của Hoàng đế, khiến ngài vô cùng hài lòng.
"Đúng là đứa trẻ ngoan!" Hoàng đế ôm Tứ Hoàng tử đặt lên đùi, cầm tay Tứ Hoàng tử dạy viết chữ.
Thái giám Phúc Lâm cười nói:
"Tứ điện hạ quả là thiên tư xuất chúng, càng lớn càng giống bệ hạ."
Hoàng đế mỉm cười:
"Hoành nhi thực sự rất thông minh."
Hoàng đế bỗng khẽ thở dài, nói:
"Dạo gần đây, đám lão thần liên tục thúc giục trẫm lập Thái tử, nói rằng phải sớm định ngôi để bảo toàn giang sơn xã tắc."
"Nếu Hoành nhi là con của Hoàng hậu, trẫm đâu cần phiền lòng thế này. Chỉ là…"
Hoàng đế dừng lại, không nói thêm.
Phúc Lâm thoáng biến sắc, khẽ liếc xuống phía dưới. Các thái giám và cung nữ lập tức cúi đầu, lặng lẽ lui ra ngoài. Ta cũng cùng họ bước ra ngoài, không để lộ chút biểu cảm nào.
Ai cũng hiểu rõ, có những lời nên nghe và có những lời không nên nghe.
Trong thư phòng, Hoàng đế nhìn đứa trẻ bốn tuổi ngoan ngoãn luyện chữ bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
"Phúc Lâm, mang tấu chương hôm nay đến đây."
Hoàng đế xem một lúc, nét mặt càng lúc càng khó chịu. Cuối cùng, ngài ấy giận dữ quét tay, những tấu chương bay tán loạn xuống đất.
"Đều là tấu chương tố cáo nhà họ Hứa!"
Hoàng đế hừ lạnh:
"Một kẻ họ hàng xa của Hứa gia cũng dám ngang nhiên cướp bóc, gây thương tích giữa chốn đông người? Hứa gia đúng là bản lĩnh!"
Bệ hạ bớt giận.
Phúc Lâm vội vàng quỳ xuống, nhặt lại tấu chương.
Tâm trạng tốt của Hoàng đế đã hoàn toàn bị phá hỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!