"..... Vì sao tôi phải nghe lời anh?" Tim Tần Diệc nhảy lên, thò tay đập vào thước.
Bùi Hàm Duệ cũng không giận, chỉ nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Một tên thất bại, không có tư cách mặc quần áo của tôi."
Câu này rõ ràng là đổ dầu vào lửa, nhưng Tần Diệc nghe xong lại phá lệ không tức giận mà ngược lại thở phào một hơi.
Tần Diệc hoài nghi mình đang bị tâm lý gay quấy phá, nhìn ai cũng thành gay, cũng không thể trách hắn nghĩ tới phương diện kia, ai bảo Bùi Hàm Duệ nói tới ái muội như vậy.
Nhưng có vẻ đó chỉ là sự soi mói mang tính khủng hoảng của một nhà thiết kế khó tính với người mẫu, vậy thì không có gì phải ngượng ngùng.
Nghĩ tới đây, Tần Diệc liền thoải mái cởi từng cái khuy áo, nửa người trên trần trụi lập tức lộ ra: "Quần cũng phải cởi sao?"
"..... Không cần." Hắn sảng khoái như vậy khiến Bùi Hàm Duệ cũng phải ngưng một lát, nhưng anh cũng không chần chờ lâu, ánh mắt anh lại dừng trên người Tần Diệc nghiên cứu một lúc lâu, mở miệng nói, "Cậu đi lại từ đầu một lần, khi tôi nói bắt đầu thì bắt đầu, bảo dừng thì phải dừng, nếu không phục việc tôi chỉ cho cậu 40 điểm thì làm theo, hiểu không?"
"Được." Tần Diệc không để ý, đi về chỗ xuất phát, hắn đang muốn biết, trong mắt một nhà thiết kế hàng đầu, mình và những người mẫu kia có gì khác nhau.
Bùi Hàm Duệ xuống đài, cây thước trong tay đập nhẹ xuống sàn: "Bắt đầu."
Tuy hiệu ứng ánh sáng không khác gì khi đi catwalk chính thức, thế nhưng lại không có nhạc nền, trong hoàn cảnh im lặng như vậy, âm thanh lớn nhất chính là bước chân của chính mình.
Tần Diệc thoải mái đi trên sàn catwalk, hoàn toàn không để ý có phải mình đang mặc "bộ quần áo mới của hoàng đế" (ý là không mặc gì) hay không.
"Dừng."
Bùi Hàm Duệ đột nhiên mở miệng, Tần Diệc thiếu chút nữa không kịp dừng, vừa mới đi có vài bước thôi mà?
Cây thước dài đang chống dưới sàn nhẹ nhàng đập vào đùi Tần Diệc, một đầu khác đang được nắm trong tay Bùi Hàm Duệ, cổ tay anh khẽ động, cây thước nhẹ nhàng lay động trên ống quần Tần Diệc.
Lúc đó, Tần Diệc thật sự cho rằng Bùi Hàm Duệ sẽ đánh hắn, chính hắn đều đang chuẩn bị tâm lý "dám đánh ông đây thì ông nhất định sẽ đánh cho mi tàn phế". Ai kêu người này từ đầu đã lưu lại ấn tượng biến thái trong lòng hắn, bây giờ biểu cảm còn bí hiểm như vậy nữa.
Nhưng hiển nhiên là Tần Diệc nghĩ quá nhiều, lực trên thước rất nhẹ, như thể đang gãi ngứa vậy.
Tiếng nói trầm thấp của Bùi Hàm Duệ cũng chậm rãi truyền đến: "Không có nhạc nền thì cậu không thể điều khiển được nhịp bước hay sao? Đi quá nhanh."
Điều này thực ra cũng không thể hoàn toàn trách Tần Diệc, vai trò của nhạc nền trong catwalk là cực kì quan trọng, bình thường khi bọn họ luyện tập cũng sẽ có nhạc, huống chi mọi người đều tập luyện cùng một chố, vậy nên trong quá trình đi sẽ căn cứ vào cự ly, khoảng cách mà tự động điều chỉnh bước đi.
Tuy nói cự ly mỗi một bước đều sẽ có sự điều khiển chính xác, nhưng mỗi người đều có sự khác biệt, phải dựa vào cảm giác của mình và khả năng tự điều chỉnh.
Tần Diệc tự cảm thấy sự khác biệt của mình tuyệt đối khó phát hiện, vậy nhưng không nghĩ tới trong tình huống không có bất cứ một người mẫu nào đi cùng bị Bùi Hàm Duệ nhìn ra.
Hắn không cãi lại, chỉ yên lặng gật gật đầu.
Bùi Hàm Duệ thu lại cái thước dài, đập đập tay: "Nếu tạm thời không thể hoàn toàn dựa vào cảm giác của thân thể mà điều chỉnh nhịp bước, vậy cậu hãy đếm thầm trong lòng. Tiếp tục đi."
Hoàn toàn dựa vào cảm giác của thân thể?
Điều này cũng quá mơ hồ.....
Tần Diệc thầm trào phúng vài câu, nhưng vẫn làm theo đề nghị của anh ta, đếm thầm.
Đi thêm mấy bước, một nửa khu vực trước đã đi hết, Tần Diệc đi tới khu vực chữ T, là một động tác quay người tiêu chuẩn, bắt đầu đi xuống.
Sau đó quả nhiên bị kêu ngừng.
Lần này cây thước đập trúng tay hắn, Bùi Hàm Duệ phá lệ không hài lòng, nhăn mày lại: "Thời gian dừng lại trước màn ảnh của cậu đâu? Quá ngắn ngủi! Đừng tưởng ở dười không có ai xem thì có thể làm thời gian tạo hình ngắn, đây là phần quan trọng nhất trong một buổi biểu diễn thời trang."
"Còn nữa, động tác quay người của cậu, quá thật là tư thế tiêu chuẩn, ngay cả tôi cũng không tìm ra được quá nhiều khuyết điểm, nhưng nhìn như thể kiểu hàng sản xuất hàng loạt ấy, không hề có bản sắc cá nhân của cậu trong đó!"
Tần Diệc bị anh ta nói đến sửng sốt, nhưng Bùi Hàm Duệ còn chưa tính toán bỏ qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!