"Cá hề có thể vệ sinh cơ quan bị hoại tử và ký sinh trùng trên hải quỳ, mà trong lúc ma sát với xúc tu của hải quỳ, cá hề có thể loại bỏ ký sinh trùng hoặc nấm mốc trên cơ thể mình."
Ôn tập đến hai tháng cuối cùng, làm đề luôn có thể gặp được những câu hỏi tương tự, liếc nhìn qua bộ não đã biết phải chọn gì. Nhưng thầy cô nói, người ra đề chuộng xây dựng ý mới trên đề cũ, nên đừng chủ quan.
Trần Niệm làm hết mấy bộ đề Lý Tưởng mang đến, so đáp án với Tiểu Mễ, thảo luận phân tích những chỗ sai sót; học tập chỉnh sửa xong xuôi, đúng lúc vang lên tiếng chuông tan học.
Vừa lòng thỏa ý.
Trần Niệm vươn vai, hất cằm ra ngoài phòng học, ý bảo Tiểu Mễ cùng cô ra ngoài hít thở không khí.
Hai người nhoài người trên lan can nhìn cây biếc trời xanh. Mùa mưa đã đến, đêm đêm mưa rơi như trút nước, ban ngày lại rực rỡ ánh dương.
Tiểu Mễ nói:
"Trần Niệm, hình như sau khi trở về từ Cục Công an, cậu đã nhẹ nhõm hơn rồi."
Trần Niệm nói:
"Đã làm chuyện… nên làm, có… được… kết quả thỏa đáng."
Tiểu Mễ thầm hiểu, nhoẻn môi cười.
Được nửa chừng, nụ cười thôi tươi rói, Trần Niệm trông sang, Tăng Hảo xuất hiện tại cổng trường, ba mẹ vỗ vai cô ấy, dặn dò gì đó.
Trần Niệm nhìn một hồi, quay đầu liếc mắt về sân thể dục ở đằng xa, cây đa tươi tốt che lấp khán đài. Cô nhìn sang góc tường bao, ngoài trường có một đám thiếu niên mặc áo trắng đi ngang qua, thoáng hiện rồi biến mất, không có ai nhảy qua tường rào cao cao vào trường.
Cô đã nghe kể về cậu thiếu niên kia. Nhiều năm trước, một gái điếm báo cảnh sát, nói rằng bị cưỡng bức. Đằng nam ngồi tù, đằng nữ tiếp tục kiếm sống, đứa trẻ bị vứt vào nhà tình thương nuôi nấng.
Sau đó đứa trẻ ra đời kia trưởng thành, nhưng không hề đáng sợ, không hề làm cho Trần Niệm sợ hãi.
Lời của Tiểu Mễ khiến cô thôi suy nghĩ miên man:
"Trần Niệm, có khi mình nghĩ, chỉ có cậu nhìn thấy Hồ Tiểu Điệp bị bắt nạt thì phải?"
Trần Niệm lẳng lặng nhìn cô.
Tiểu Mễ giải thích: "Không phải mình nói cậu. Nếu mình nhìn thấy, mình cũng sẽ sợ hãi, sợ bị liên lụy, rất có thể mình cũng im lặng, nhưng không ai ngờ được kết quả về sau. Nếu như Tiểu Điệp không chết, chuyện này gần như không đáng nhắc tới, thoảng qua như mây khói.
Nhưng cậu ấy đã chết, chuyện này trở nên rất nghiêm trọng, cứ như phải trói chặt với đạo đức của con người vậy.Mình cũng từng… nghĩ tới những điều này.
"Trần Niệm bất giác chà tay,"Mình vẫn luôn chỉ muốn mau… mau rời khỏi đây, không quan tâm đến điều gì khác, không muốn chọc phải… phiền phức.
Nhưng cũng không… không muốn biến mình thành… kiểu người mình ghét.Tiểu Mễ nói:Vì vậy cuối cùng cậu đã lên tiếng, lựa chọn cách làm đúng đắn.Trần Niệm nói:Nhưng, đối với người mà nói, lựa chọn con đường đúng đắn, nhiều khi, không có gì tốt, chỉ có tai hại.
"Trần Niệm rũ mí mắt, rất hoang mang. Tiểu Mễ cũng chống cằm, thở thật dài:"Nghĩ mãi không hiểu.
"Hai cô bạn tốt nhíu mày, im lặng."Không, không phải chỉ có tai hại.Tiểu Mễ bỗng nói,Chuyện tốt và chuyện xấu cậu làm đều tạo ảnh hưởng tới người bên cạnh, tựa như truyền dẫn năng lượng vậy, sẽ tạo ra hiệu ứng dây chuyền. Mình không mong thế giới này sẽ trở thành kiểu mình ghét.
Mình cảm thấy mỗi người đều có thể thay đổi thế giới, bắt đầu từ việc làm bản thân tốt hơn, dù là chút xíu. Trần Niệm à…
"Tiểu Mễ quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười với ý chí sục sôi,"Hai chúng ta, về sau đều phải làm người tốt, có được không?"
Trần Niệm nhìn thấy, bàn tay Tiểu Mễ giơ lên giữa trời, ánh nắng chiếu vào khe hở, màu hồng ngập tràn hy vọng chảy xuôi.
Trong khoảnh khắc ấy, cô rất an lòng.
Bỗng nhiên cô không muốn rời khỏi vườn trường nho nhỏ này như vậy nữa.
Rất nhiều năm tháng đứng bên lan can nhìn ngắm bầu trời, những cái đầu của thanh thiếu niên chứa vô số chuyện nghĩ không thông. Ngày qua rồi ngày lại, năm đến rồi năm đi, nghĩ về xã hội, nghĩ về người với người, nghĩ về thế giới, nghĩ về đúng sai, nghĩ về đời người, nghĩ về thiện và ác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!