Chương 27: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Kentu

Biên tập: Loyal Pang

Đêm đã khuya, tại đồn công an, người bị thẩm vấn đều kiệt sức. Đang chịu đựng xem ai chịu được lâu hơn. Hai thiếu niên cô đơn, gầy guộc, cứng đầu và ngang ngạnh.

Lão Dương xoa mắt đỏ lừ, nói với Trịnh Dịch:

"Muốn chứng minh lời phỏng đoán của cậu, chỉ còn một cách."

Cách gì?

Hiệu ứng tù nhân.

Cái gọi là hiệu ứng tù nhân là chỉ hai đồng phạm đang ở tình huống không thể trao đổi, bởi vì không tài nào tin tưởng đối phương hoặc được biết đối phương đã phản bội khai nhận, còn có khuynh hướng tố giác lẫn nhau hoặc thành khẩn khai sự thật. Không ai có thể chịu đựng được cuộc chiến tâm lý này.

Chia ra thẩm vấn nhanh chóng bắt đầu. Trần Niệm ngồi trong phòng thẩm vấn, cả người trắng bệch, chỉ có đoạn dây đỏ trên cổ tay tươi đẹp khác thường, tựa như một vệt máu.

Nhóm cảnh sát mặt lạnh tanh xông vào, nét mặt cô còn chưa ổn định, Lão Dương vứt sấp hồ sơ lên bàn uỳnh một tiếng, đội trưởng cảnh sát hình sự mắt sáng như đuốc, nhìn cô chằm chằm, nói:

"Bắc Dã đã nhận tội rồi."

Trần Niệm nhìn họ, chờ giải đáp.

Không hề kinh ngạc và hoang mang.

"Trần Niệm, cậu ta đã khai báo tất cả." Lão Dương nói,

"Cậu ta và cô là đồng phạm."

Trần Niệm lắc đầu: Không phải vậy.

"Hôm Ngụy Lai mất tích, cô ta hẹn Từ Miểu ra sau núi, chẳng qua chỉ thuận tiện thôi, thật ra người cô ta hẹn là cô. Không dùng điện thoại để liên lạc là bởi vì hôm trước cô ta đã nói với cô rồi. Tiết cuối là giờ thể dục, cô dễ dàng ra sau núi, sau khi cô đến thì đã tấn công cô ta.

Ngày ấy ở trường học cô từng nhắc đến chuyện khó mua vé xem phim, Lý Tưởng nghe thấy nên tối đó hẹn cô đi. Cô đi xem phim còn Bắc Dã thì đi thu dọn hiện trường.Không phải vậy.

"Trần Niệm lắc đầu, ánh đèn rọi xuống từ đỉnh đầu, lông mi in bóng râm nơi tròng mắt đen láy sáng ngời của cô."Điều này do chính miệng Bắc Dã khai, cậu ta đã thừa nhận. Trần Niệm, cô không nhận tội thì sẽ phải chịu hình phạt nặng hơn thôi.

"Phải kiên trì, em phải kiên trì. Cô nhìn họ, ánh mắt lạnh băng. Dường như ngẫm nghĩ nửa phút mới hỏi:"Các ông muốn… giảm nhẹ hình phạt cho tôi sao?Đúng, chúng tôi muốn giúp cô.Nếu đã muốn giúp, nếu đã chứng thực, tôi có thừa nhận hay không thì có liên quan gì?Trần Niệm đốp lại,Các ông coi như tôi đã nhận tội rồi, giảm nhẹ hình phạt cho tôi đi.

"Bị chặn họng không nói nên lời. Lão Dương vẫn cứ tiếp tục:"Vậy là cô thừa nhận rồi sao?Không phải.Không phải ư?Tôi không biết tại sao tên đó nói vậy, nhưng tôi không quen biết hắn.Trần Niệm nói.Cậu ta nói hai người là đồng phạm. Ba giờ trước, vì để cô tận dụng thời gian thi cử, cậu ta đã khai ra một tội khác.

"Trần Niệm vẫn lắc đầu,"Có lẽ tên đó quá buồn chán, có lẽ không cam lòng khi thực hiện cưỡng bức tôi bị thất bại và bắt giữ nên muốn kéo tôi xuống nước. Nghe có vẻ vì tranh thủ thời gian cho tôi mà khai ra một tội khác.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, hành động tự thú nhận này liên lụy tới tôi, đã dính líu là có thể kết tội, tranh thủ thi cử thì có ý nghĩa gì chứ. Điều này rất mâu thuẫn.

Cho nên, tên đó nói tôi và hắn là đồng phạm, điều này không thể tin.

"Suy luận của cô logic và rõ ràng đến mức khiến người ta toát mồ hôi lạnh. Lời nói chắc chắn của cô đã cung cấp một khả năng khác cho vụ án phức tạp và rắc rối, có lẽ Bắc Dã không cam lòng thua trong tay cô nên muốn hãm hại cô."Ý của cô là những điều cậu ta nói đều giả dối?Phải.Trần Niệm, cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô không thừa nhận, bởi vì phối hợp điều tra mà Bắc Dã sẽ được giảm nhẹ hình phạt, ngược lại, tội của cô sẽ tăng lên.Tên đó đang nói dối.Cô chầm chậm nói.Cô chắc chắn ư?Chắc chắn.

"Cô nhìn thẳng, giọng nói dứt khoát,"Không bằng anh để tôi và hắn gặp mặt, để chúng tôi đối chất.Cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ không để hai người đối chất sao?Đưa tên đó đến đi!

"Ánh đèn trắng toát, chiếu lên gương mặt cô trắng bệch, xương gò má như gọt. … Họ thất bại, cô đã thắng. Hi vọng cuối cùng đặt tại việc tạo áp lực cho Bắc Dã. Bắc Dã lại đối mặt với đợt thẩm vấn lần nữa, lời dạo đầu chắc chắn và áp bách:"Trần Niệm thừa nhận, tại thời điểm Ngụy Lai bị giết hại, cô ấy có mặt ở hiện trường, cô ấy đã tham gia.Đầu óc con nhỏ đó có vấn đề à?

"Bắc Dã nói. Tình huống của bên này và bên kia giống nhau, dù nhắc đến tăng thêm hay giảm nhẹ hình phạt, thẳng thắn được khoan hồng, chống đối bị nghiêm trị thế nào đi nữa cũng không thể cạy miệng Bắc Dã."Ý cậu là lời của cô ấy đều giả dối?Đúng.Bắc Dã, cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không thừa nhận, bởi vì phối hợp điều tra mà Trần Niệm sẽ được giảm nhẹ hình phạt, ngược lại, tội của cậu sẽ tăng lên.Cô ta đang nói dối.Cậu chắc chắn ư?Chắc chắn, không bằng anh để tôi và cô ta gặp mặt, để chúng tôi đối chất."

Ngọn đèn sáng rực, mặt Bắc Dã rõ nét trước nay chưa từng có, như được điêu khắc. Ánh mắt hai thiếu niên kiên trì giống nhau. Trịnh Dịch cảm thấy đồng nghiệp của anh đã cố hết sức nhưng vẫn không cạy nổi. Có lẽ phải thử lại mấy lần nữa, dù vẫn biết không công phá nổi.

Hai đứa trẻ này có một tòa thành bao lấy họ, không công phá được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!