Chuyển ngữ: Chjcbjbj
Biên tập: Loyal Pang
Trần Niệm?
Dạ? Hình như cô bé không tập trung, mãi nhìn theo ánh dương ngoài cửa sổ, được nhóm Trịnh Dịch nhắc nhở cô mới hoàn hồn, nhìn họ bằng đôi mắt đen nhánh trong suốt.
Ánh mắt tinh khiết khiến họ tin tưởng lời cô nói là sự thật.
"Cô có hận Ngụy Lai không?"
Bình thường. Cô nói.
"Cái gì gọi là bình thường?"
"Anh chị không đề cập tới, thì tôi, không nghĩ tới, người này."
Câu trả lời này khiến mọi người há hốc á khẩu, Trịnh Dịch nhất thời không biết phải đáp lời ra sao.
Nói xong, Trần Niệm lại nhìn ra cửa sổ. Bây giờ là mười hai rưỡi, là thời điểm ánh mặt trời mùa hạ gay gắt nhất, xé toạc không khí thành những mảnh tinh thể vụn vỡ.
Lão Dương hỏi:
"Thế bây giờ thì sao, bây giờ nhắc tới cô ta, cô có hận cô ta không?"
Trần Niệm như thể lại bị quấy rầy lần nữa, quay đầu nói: Bình thường.
"Tại sao lại bình thường?"
"Tôi không còn, không còn nhớ rõ cô ta, trông như thế nào nữa." Tật nói lắp của cô hình như nặng thêm.
Lão Dương cũng bị chặn họng.
Trong lúc tĩnh lặng, cô chợt nói:
"Nghe nói, khi người ta chết, khuôn mặt của họ, sẽ nhạt dần, trong ký, ký ức của người sống. Nhưng người chưa chết, khuôn mặt của họ sẽ mãi rõ, ràng. Dù rất nhiều năm không, gặp mặt."
Trịnh Dịch đăm chiêu, nhưng những người khác không mấy hứng thú với lời này.
Lão Dương đặt câu hỏi bất ngờ:
"Hôm Ngụy Lai mất tích cô ở đâu?"
Trần Niệm chậm rãi ngước mắt lên: Hôm nào cơ?
Trò vặt vãnh thường dùng không có tác dụng, lão Dương đành nói:
"Là ngày thứ hai sau ngày cô bị họ đánh hội đồng."
Đi học.
Sao không xin nghỉ?
"Phải ôn tập, thời gian rất, quan trọng."
Khó bề tưởng tượng, lại không thể phản bác.
"Cô ở trường cả ngày à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!