Chương 11: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Kentu, Trà Hương

Biên tập: Loyal Pang

Des by: Phương Nguyễn

Ngày thứ ba vẫn là ngày nắng vàng rực rỡ. Buổi sáng, Bắc Dã ngồi bên bàn luyện đàn ghi

-ta, Trần Niệm nhoài người trên cửa sổ nhìn con ngõ rộn rã. Buổi chợ sáng có rất nhiều người trồng rau bày bán ven đường. Bỗng chốc lát, giai điệu trong nhà chợt ngừng lại.

Trần Niệm không nhúc nhích, vẫn nhoài người ra cửa, nhưng chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt xuất hiện đôi giày của Bắc Dã.

Trần Niệm ngẩng đầu nhìn, cậu nhảy lên bệ cửa sổ, nói:

"Ra ngoài đi dạo thôi."|`xmex*[95aq:[[email protected] thanhthoigian @~/sy*+644184^[pz36vh.,1942

Cô chuẩn bị chống bệ cửa sổ trèo lên nhưng Bắc Dã cúi người chìa tay ra trước mặt cô. Trần Niệm khựng lại giây lát, rồi đưa tay qua.

Cậu vừa nhẹ nhàng kéo lên đã nhấc cô qua cửa sổ, còn không quên giễu cợt một câu:

"Gầy hệt như khỉ con vậy."rgqqvjwu.*29sp8928ii9064651|[email protected] TTG @.&iwag10679965im|]ba:=

Trần Niệm: …*]89})25yc15dn?{[email protected] thanhthoigian. wordpress @:/96bx(|`]az}}+?88588*96

Bắc Dã vừa nhảy xuống tấm xi măng liền quay đầu lại vươn tay đón cô. Tấm xi măng không rộng, chân Trần Niệm hơi bủn rủn, chầm chậm ngồi xổm người xuống, nắm tay cậu; Khi cậu nhấc tay lên, cô an toàn trượt xuống tấm xi măng.

Hai người men sát vách tường đi qua tấm xi măng hẹp, chạy xuống cầu thang thoát hiểm rồi đến vách tường.

Dưới góc tường là người nông dân bán ngô tươi non, vỏ ngô được lột xếp bên cạnh thành ngọn núi nhỏ.73cyat86irintg/*1893449[)@ TTG @xv:.4358^,46ax$.44[*`~73

Bắc Dã tung người nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi khỏi tường bao. Trần Niệm còn đứng im ở bên trên, ngỡ ngàng nhìn cậu, xoay trái xoay phải muốn tìm vị trí an toàn. Bắc Dã vươn cánh tay về phía cô, ý bảo nhảy vào lòng cậu; Trần Niệm mím chặt môi, khe khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không cần giúp đỡ.

Bắc Dã hừ một tiếng, rụt tay lại, nhìn làn váy trắng của cô dưới bầu trời xanh như chế giễu. Cậu nheo mắt nhìn trong giây lát, chợt hơi nhoẻn khóe môi cười kỳ quặc, hay phải nói là rất đểu giả.

Mặt Trần Niệm bất giác nóng lên, cẩn thận che váy, thế là cậu không nhìn được nữa.=%%+5490:,28480$+*=}89?(@ thanhthoigian. wordpress @44`*gd!`%*85^^. qv,:`?#()

Bắc Dã nói:

"Nếu không xuống thì tôi đi đây."je4179mn+*30$*64wt92sc/)@ thanhthoigian @xnxz*)3982oz16=%sg}#35

Cậu tỏ vẻ muốn quay người bước đi nhằm dọa cô:

"Em cứ đứng ở trên tường chờ tôi."rk(]))79911arhs+/[email protected] thanhthoigian @15714936=(]#uk105oh//3ka!16

Trần Niệm nào chịu, vội vàng giữ váy ngồi xổm xuống, hạ thấp trọng tâm: Đừng…**^{}&46[]ar6171!#`][email protected] thanhthoigian. wordpress @pb%{!35az1880uhnm55,(

Bắc Dã thấy cô quýnh quáng, lòng mới thoải mái một chút, cậu cố gắng vươn tay về phía cô, nói:

"Tôi đỡ em, không ngã đâu mà."6910uk41%`dc$`:{[email protected] thanhthoigian. wordpress @:#&xvjj/47gzzg40snkx70`~9586

Trần Niệm đành phải nhảy xuống, va vào lồng ngực cậu thiếu niên. Cậu ổn thỏa tiếp được cô, đáp xuống đống lá ngô lùng nhùng.5961*(65^/ruxw62qnuk19*{*(&^@ thanhthoigian @742~#pi`:=?137724bs59

Trong buổi chợ sáng, người trồng rau vùng lân cận đều mang rau quả và gia cầm đến đây bán. Trên đường đi thấy dưa chuột rất tươi ngon, Bắc Dã mua một quả, rửa sạch tại vòi nước ven đường rồi bẻ làm hai nửa, một nửa dành cho mình, một nửa đưa cho Trần Niệm..^`,26sl761336~+|)[email protected] thanhthoigian. wordpress @+{dg97`hr:%22[##: rd90giui

Trần Niệm nhận lấy, đi theo sau lưng cậu cắn dưa chuột. Đi tới đi lui, Trần Niệm nhìn thấy một bầy vịt con màu vàng, lông xù tròn tròn, chen chúc nhốn nháo trong thùng các

-tông vừa vừa, mày xô tao tao mổ mày.

Cô ngắm nhìn mấy lượt, Bắc Dã trông thấy bèn hỏi: Muốn mua à?84]*53bd*^!&fj|/!:[email protected] thanhthoigian. wordpress @:?~{)}%^%1427^=38=`95

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!