Chuyển ngữ: Chjcbjbj
Beta: Loyal Pang
"Mối quan hệ cộng sinh chỉ hai loài động vật cùng sinh sống để mang lại lợi ích cho đôi bên, thiếu một trong hai, cuộc sống của chúng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, thậm chí tử vong." Thầy dạy Sinh cất giọng khàn khàn nhưng to rõ, hệt đàn ve ngoài cửa sổ, mỗi một âm thanh đều làm tròn bổn phận.
Ánh nắng chiều nóng ran hắt vào phòng học, vẽ nên những vệt sáng tối. Trần Niệm im lặng ngồi tại ranh giới giữa sáng và tối. Ánh nắng chiếu lên mấy sợi tóc mai trên trán cô tỏa sắc vàng lấp lánh. Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài, phí công che tia sáng lại.
Một bóng râm phủ tới. Là thầy chủ nhiệm, theo sau là hai cảnh sát.
Phòng học lập tức tĩnh lặng như tờ.
Trần Niệm. Thầy chủ nhiệm đứng ngoài cửa lớp, người vẫn luôn uy nghiêm khó giấu nổi vẻ mặt hòa nhã, vẫy tay với cô, Em ra đây một lát.
Trần Niệm nhìn hai người mặc đồng phục kia, vẻ mặt thay đổi. Cô nhìn chỗ ngồi để trống đằng trước, cuối cùng bỏ bút máy xuống, lúc đứng dậy kéo váy đồng phục dính trên đùi.
Thầy dạy Sinh và học sinh cả lớp dõi mắt tiễn cô ra ngoài. Khi mắt không thấy nữa, tai lại vểnh lên, mấy sợi lông tơ trong tai cũng dựng lên hóng hớt tin sốt dẻo.
Thầy chủ nhiệm vỗ bả vai gầy gò của Trần Niệm, trấn an:
"Đừng căng thẳng, chỉ hỏi em vài câu thôi."
Một cảnh sát nghiêm nghị, người còn lại rất trẻ, ôn hòa cười với cô, vậy mà lại có má lúm đồng tiền. Trần Niệm gật đầu, lặng yên theo chủ nhiệm tới văn phòng.
Đi được vài bước, thầy chủ nhiệm quay lại nhìn đám học sinh chăm chú hóng chuyện, quát: Lo mà học đi!
Đến văn phòng ngồi xuống, hơi lạnh từ điều hòa như con sâu len lỏi vào lỗ chân lông.
Chủ nhiệm bình thản, nhìn Trần Niệm hỏi:
"Trần Niệm, chắc hẳn em biết tại sao hai anh cảnh sát này tới đây chứ?"
Bi… Bi… Biết ạ. Trần Niệm có tật nói lắp, nhưng không hề căng thẳng, sắc mặt tái nhợt bởi vì da mặt mỏng bẩm sinh.
Cảnh sát trẻ tuổi thông cảm với cô, hỏi:
"Em biết chúng tôi đến vì chuyện Hồ Tiểu Điệp nhảy lầu phải không?"
Trần Niệm gật đầu, con ngươi đen như mực nhìn anh chằm chằm.
"Chúng tôi không hỏi ai khác, chỉ tới hỏi em, em cũng biết lý do chứ?"
"Hôm đó em trực… trực nhật."
"Hôm đó, Hồ Tiểu Điệp, em và hai học sinh khác cùng trực nhật. Sau khi quét dọn sạch sẽ, hai bạn kia đi trước. Hai bạn đi rồi, phòng học chỉ còn em và Hồ Tiểu Điệp."
Trần Niệm gật đầu.
"Em nói em về sớm hơn Tiểu Điệp?"
Trần Niệm gật đầu.
"Hôm đó, Hồ Tiểu Điệp có tiết lộ thông tin gì cho em biết không?"
Trần Niệm lắc đầu, tròng mắt đen trắng rõ ràng.
"Em có nhận thấy bạn ấy có điều gì khác thường không?"
Vẫn lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!