Chương 8: (Vô Đề)

"Cá hề có thể vệ sinh bộ phận hoại tử và ký sinh trùng của hải quỳ, còn cá hề cọ xát giữa tua cảm của hải quỳ có thể loại bỏ mốc và ký sinh trùng của mình."

Ôn tập đến hai tháng cuối cùng, làm bài luôn có thể gặp đề tương tự, liếc mắt một cái không cần suy nghĩ cũng biết chọn cái gì. Nhưng giáo viên nói, người ra đề thích đề cũ ra ý mới, không được xem thường.

Trần Niệm làm xong mấy bộ đề Lý Tưởng mang tới, đối chiếu đáp án với Tiểu Mễ, thảo luận phân tích chỗ làm sai một lần; học sửa lỗi xong, vừa lúc gõ chuông hết tiết.

Hoàn toàn hài lòng.

Trần Niệm duỗi duỗi tay, cằm hướng ra ngoài lớp, ý bảo Tiểu Mễ ra ngoài cùng cô hít thở không khí một chút.

Hai người nằm bên lan can nhìn cây xanh, bầu trời xanh. Mùa mưa đã đến, mỗi ngày, đêm mưa như trút nước, ban ngày lại ánh nắng rực rỡ.

Tiểu Mễ nói:

"Trần Niệm, sau khi từ đồn cảnh sát về, cậu hình như trở nên thoải mái hơn."

Trần Niệm nói:

"Đã làm… làm chuyện… nên làm, có… có được… một kết quả hợp lý."

Trong lòng Tiểu Mễ hiểu, cô ấy nhếch miệng cười.

Cười đến một nửa khẽ thu lại, Trần Niệm nhìn theo. Tăng Hảo xuất hiện ở cổng trường, bố mẹ cô ấy vỗ bả vai cô ấy, căn dặn gì đó.

Trần Niệm nhìn một hồi, quay đầu nhìn sân thể dục ở xa xa, cây đa tươi tốt, che khuất khán đài. Cô trông thấy góc tường ngoài sân, bên ngoài trường có một nhóm thiếu niên áo trắng đi ngang qua, lóe lên rồi biến mất, không có ai trèo vào qua hàng rào thật cao.

Cô đã nghe nói về câu chuyện liên quan đến thiếu niên đó. Nhiều năm trước, một gái điếm báo cảnh sát, nói bị người ta cưỡng hiếp. Nam ngồi tù, nữ tiếp tục kiếm sống, đứa trẻ bị ném ở viện mồ côi lớn lên.

Mà sau đó đứa trẻ sinh ra ấy lớn lên lại không hề đáng sợ, không hề khiến Trần Niệm sợ hãi.

Lời của Tiểu Mễ làm Trần Niệm thu suy nghĩ:

"Trần Niệm, có lúc mình nghĩ, chỉ có cậu thấy Hồ Tiểu Điệp bị bắt nạt sao?"

Trần Niệm yên lặng nhìn cô ấy.

Tiểu Mễ giải thích: "Mình không phải nói cậu. Nếu mình thấy thì mình cũng sẽ sợ, sợ bị liên lụy trả thù, mình rất có thể cũng im lặng, ai cũng không thể đoán trước kết quả về sau.

Giả sử Tiểu Điệp không chết, chuyện này có vẻ như không đáng nhắc tới, thoảng qua như mây khói; nhưng cậu ấy đã chết, chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng, giống như phải buộc chung với đạo đức của người khác.Mình cũng đã… đã suy nghĩ những điều này.

"Trần Niệm vô thức xoa tay,"Mình vẫn luôn chỉ muốn mau… mau rời khỏi một chút, không quan tâm đến việc khác, không muốn chuốc… chuốc lấy phiền phức.

Nhưng cũng không… không muốn trở thành… dáng vẻ mình… mình chán ghét.Tiểu Mễ nói:Cho nên cuối cùng cậu nói ra, chọn cách làm đúng đắn.Trần Niệm nói:Nhưng… với một người mà nói, chọn con đường đúng đắn, rất nhiều lúc, không có lợi ích gì, chỉ có tai hại.

"Trần Niệm rũ mí mắt, không biết làm thế nào; Tiểu Mễ cũng nâng má, thở một hơi thật dài:"Nghĩ không hiểu đâu.

"Đôi bạn thân nhíu mày, trầm mặc."Không, không phải chỉ có tai hại.

"Tiểu Mễ đột nhiên nói,"Cậu làm việc tốt và việc xấu đều sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh, giống như truyền năng lượng, có thể dẫn đến hiệu ứng dây chuyền. Mình không hi vọng thế giới này trở thành kiểu mình chán ghét.

Mình cho rằng mỗi người đều có thể thay đổi thế giới, bắt đầu từ việc làm tốt đẹp bản thân, dù chỉ một chút. Trần Niệm,

"Tiểu Mễ quay đầu nhìn cô, ý chí chiến đấu sục sôi mỉm cười,"Sau này hai chúng ta đều phải làm người tốt, có được không?"

Trần Niệm nhìn thấy, tay Tiểu Mễ vươn lên bầu trời, ánh nắng chiếu vào kẽ hở giữa ngón tay, màu hồng tràn đầy hi vọng đang chảy xuôi.

Trong nháy mắt ấy, cô rất yên lòng.

Cô chợt không muốn thoát khỏi khuôn viên trường nho nhỏ này như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!