Trời mưa lất phất, Trần Niệm giật mình thức dậy từ trong giấc mơ, nghe thấy cơn đau đột ngột đập trong lòng.
Tối qua, khoảnh khắc Ngụy Lai nhào về phía cô, cô cấp bách tìm được lỗ khóa, chạy ào vào nhà đóng cửa lại.
Sấm chớp rền vang, bên ngoài nhà, Ngụy Lai đạp cửa rầm rầm. Trần Niệm chống cửa, trên tường, nước sơn vỡ vụn rơi vào mắt cô, đau đến mức nước mắt chảy ròng.
Sau đó Ngụy Lai đi, để lại một câu:
"Trần Niệm, mày tự tìm cái chết."
Sau khi tạnh mưa, trời vẫn nóng hầm hập, Trần Niệm xoay người xem di động, năm giờ sáng.
Cô lau mồ hôi trên cổ, mở quạt máy, ngã xuống giường ngẩn người. Trời dần sáng, chờ đến sáu giờ bốn mươi, cô gọi điện thoại cho mẹ ở Châu Hải xa xôi.
"A lô, Niệm Niệm à, giờ này vẫn chưa đi học sao?"
Giọng mẹ hơi khàn, đầu bên kia đầy tiếng đánh răng rửa mặt.
Trần Niệm cúi đầu dụi mắt: Mẹ ơi.
"Ơ? Dùng hết kem đánh răng rồi. Chị hai ơi, cho em mượn một chút nhé." Đầu kia vẫn bận rộn, đánh răng, ậm ờ hỏi,
"Sao vậy Niệm Niệm? Còn không đi học đi."
"Mẹ, mẹ… về chăm… chăm sóc con đi. Chờ con tốt… nghiệp xong, được không ạ?"
Mẹ nhổ nước súc miệng, nói:
"Giữa năm trong xưởng đẩy nhanh thời hạn công việc, không xin được đâu. Đừng nói hai tháng, như vậy sẽ bị đuổi đấy. Niệm Niệm ngoan, ráng thêm hai tháng nữa, được không nào."
Trần Niệm không lên tiếng.
Mẹ yên lặng lại, đi sang một bên, cách xa các đồng nghiệp, nói:
"Có phải Niệm Niệm nhớ mẹ không?"
Trần Niệm gật gật đầu, một lát sau mới dạ một tiếng thật thấp.
Mẹ khẽ dỗ:
"Niệm Niệm của chúng ta muốn lên đại học, mẹ phải kiếm tiền tích góp học phí cho con. Không đi làm thì học phí, sinh hoạt phí ở đâu ra nào? Đi ăn xin sao?"
Trần Niệm lau nước trên mặt một cái, ậm ừ hỏi:
"Trong… trong xưởng có quạt… quạt máy không ạ?"
Không nóng đâu. Mẹ nói,
"Đừng lo cho mẹ. Niệm Niệm, học cho giỏi nhé, chờ con lên đại học là mẹ có thể hưởng phúc rồi."
Tâm trạng Trần Niệm tốt xấu gì cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cho dù mẹ về thì cũng chỉ là an ủi, không có tác dụng. Huống chi đây là một mong ước xa vời, quá xa xỉ với gia đình họ.
Mở cửa lại là một ngày nắng, ánh mặt trời buổi sáng đã mang theo nhiệt độ.
Trần Niệm dè dặt cả đường bình an đến trường, lúc vào lớp, vị trí của Tăng Hảo vẫn trống.
Các bạn học thảo luận sôi nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!