Nắng chiều gắt đến mức cả người nóng rực. Trần Niệm đi nhanh vào con đường nhỏ giữa lùm tre, bỗng tiến vào bóng râm.
Hòn non bộ và đình đài dẫn đến cổng sau dãy phòng học. Trần Niệm đi đến giữa đường, gặp Tăng Hảo, bạn thân của Hồ Tiểu Điệp truyền mảnh giấy cho cô trên lớp.
Trần Niệm biết cô ấy đến tìm mình, dừng lại.
Đôi mắt Tăng Hảo sưng như hạt quả hạnh, cô ấy nhìn Trần Niệm:
"Sao cậu không trả lời tờ giấy của mình hả?"
Trần Niệm trầm mặc lắc đầu một cái, tỏ ý không có gì để nói.
Tăng Hảo siết chặt nắm đấm:
"Họ cũng đã hỏi mình mấy lần, vì mình là bạn thân nhất của Tiểu Điệp. Nhưng mình thực sự không biết gì cả, không giúp được gì hết."
Cô ấy vừa nói, nước mắt rơi lã chã,
"Mấy ngày đó Tiểu Điệp là lạ, mọi người đều thấy được, cậu ấy không thích nói chuyện, tâm sự nặng nề. Mình không biết có phải là vì quan hệ với bạn cùng lớp xấu hơn hay không, nhưng lại cảm thấy không đến mức đó. Mình đã hỏi cậu ấy, cậu ấy phủ nhận, nói là chuyện khác. Sau đó thì…"
Gương mặt Trần Niệm không biểu lộ cảm xúc gì. Cô quay đầu nhìn lớp học một cái. Lá tre đong đưa trong gió, ánh mặt trời nhún nhảy trên phiến lá mảnh, tựa như dòng nước trắng.
"Mình không tin Tiểu Điệp sẽ…, nhưng họ nói lúc Tiểu Điệp chết, sân trường không có ai, không có người ngoài. Tình nghi bảo vệ cũng bị loại bỏ. Nếu như thực sự là tự sát,"
Tăng Hảo ngẩng đầu,
"Trần Niệm, cậu là người cuối cùng nhìn thấy Tiểu Điệp còn sống, rốt cuộc cậu ấy có nói gì với cậu không?"
Trần Niệm lắc đầu.
"Trần Niệm, cậu nói chuyện đi chứ!" Tăng Hảo gần như sụp đổ.
Trần Niệm im lặng một lúc, từ từ mở miệng:
"Không có. Mình không… không thân với cậu ấy, ngay cả cậu cũng không… không biết, làm sao… sao mình biết được?"
Tăng Hảo kiên trì:
"Nếu cậu ấy tự sát, cậu ấy không thể nào không nói gì với người khác."
Trần Niệm nhìn mắt cô ấy, hỏi ngược lại: Nói… gì chứ?
Tăng Hảo sững người, đúng vậy, nói cái gì đây.
"Trần Niệm, điều cậu nói là thật sao? Cậu ấy thực sự không hề nói gì với cậu?"
Trần Niệm: Thật.
Càng lớn, kỹ năng nói dối càng xuất sắc. Cái này giống như điều tự nhiên học được.
Tăng Hảo nhìn Trần Niệm, sắc mặt cô luôn nhợt nhạt, tựa như người mãi mãi sống qua mùa đông; một đôi mắt tối đen như mực, cực kỳ bình lặng, giống như đêm tuyết rơi.
Bả vai Tăng Hảo sụp xuống, không biết là thất bại hay hoang mang, cô ấy nói: Được rồi.
Trần Niệm thấy cô ấy buồn bã thất thần, có khoảnh khắc muốn nhắc nhở cô ấy, hai tháng nữa là tốt nghiệp, ôn tập thật tốt mới quan trọng, còn muốn nói với cô ấy, cách xa Lý Tưởng một chút. Nhưng cuối cùng, cô không nói gì cả.
Đi vào cầu thang, phía sau Tăng Hảo đuổi tới kéo cánh tay cô, tốc độ nói cực nhanh:
"Có thể nào là vì Ngụy Lai không? Mình luôn cho rằng không đến nỗi, nhưng mình không tìm được lý do khác, có phải là cậu ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!