Chương 28: (Vô Đề)

Thiếu niên Bắc Dã chỉ khẽ lắc đầu một cái, nói:

"Em ấy không giết người."

"Anh đã tính sai một điểm duy nhất —— em ấy không giết người." Cậu nói,

"Cảnh sát Trịnh, điểm này, tôi rất khẳng định."

Cậu khẳng định từ đâu, khẳng định lúc nào, tìm ai khẳng định?

Trịnh Dịch đột nhiên sững sờ, nhìn Bắc Dã chằm chằm. Cậu cũng nhìn anh.

Anh lập tức đứng dậy đóng cửa phòng thẩm vấn, kéo rèm cửa, tắt hết máy theo dõi, máy nghe lén và tất cả công cụ thông tin liên lạc với bên ngoài.

Anh ngồi lại trước mặt cậu, nhanh chóng nói:

"Phân tích của tôi đều đúng, chỉ có một điểm: Trần Niệm không giết người. Khi cậu chạy đến sau núi, Ngụy Lai quả thực đã chết. Cậu cho rằng Trần Niệm giết em ấy nên đã có những kế hoạch như tôi nói. Cậu chuẩn bị tất cả, nhưng sau đó phát hiện Ngụy Lai do người khác giết chết."

Bắc Dã không trả lời, vẻ mặt lạnh lùng và yên lặng, giống như mấy lần tiếp nhận thẩm vấn.

Anh khẩn cầu:

"Bắc Dã, cậu hãy tin tôi một lần."

Nhưng ánh mắt thiếu niên rất xa lạ, khó mà nói là tín nhiệm.

"Tôi biết các em không tin tôi, bây giờ tôi cũng không có cách nào giải thích trình tự và luật pháp với cậu, nhưng Bắc Dã, bây giờ chỉ có tôi có thể giúp cậu, hơn nữa tôi rất muốn giúp cậu. Không, tôi nhất định phải giúp cậu."

"Cậu biết bốn vụ án cưỡng hiếp của người áo mưa, hai án mạng vô tội Ngụy Lai, Lại Thanh, cậu phải ngồi bao nhiêu năm tù không? Cho dù thái độ nhận tội của cậu tốt hơn trời thì cũng ít nhất hai mươi, ba mươi năm, còn dài hơn từ khi cậu sinh ra đến giờ!

Đừng nói chi rất có khả năng là chung thân!

"Bắc Dã không nói một lời. Trịnh Dịch đổi lại nói:"Trần Niệm thì sao? Đời này cậu còn muốn gặp em ấy không?… Không gặp, cũng không sao.

"Cậu lên tiếng, người rất yên lặng, nhưng thực sự không phải thờ ơ. Chỉ có nhắc đến Trần Niệm mới có thể cạy miệng cậu."Cậu có muốn gặp em ấy không?Trịnh Dịch hỏi,Có muốn không?Tôi không thể gặp em ấy mà.Cậu nói.Tôi chỉ hỏi cậu có muốn không? Cậu có muốn rời khỏi đây sớm một chút, ra ngoài quay lại bên cạnh em ấy sớm một chút không? —— Cho dù không ở bên cạnh em ấy cũng không sao, đi theo sau lưng em ấy xa xa bảo vệ là được.

Bây giờ em ấy chỉ có một mình, cậu không muốn đi bảo vệ em ấy sớm một chút sao?

"Bắc Dã mím chặt môi. Trịnh Dịch hỏi:"Cậu nói với em ấy thế nào, nói cậu đâm thêm giết Ngụy Lai, nói cậu đã giết Lại Thanh, dùng việc này cắt đứt đường lui của em ấy, để em ấy không thể phản cung?

"Bắc Dã không trả lời."Cậu đều gánh hết, em ấy thì sao?

Bắc Dã, nhận sự trừng phạt vì lỗi cậu phạm, nhưng xin đừng gánh tội thay vì chuyện cậu chưa từng làm. Cái này không phải là yêu, cái này là không công bằng.

Cậu bị nhốt bên trong không thấy được, nhưng tôi nhìn thấy, bây giờ em ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác, em ấy sẽ đau khổ cả đời, em ấy sẽ trở thành một người câm, không nói chuyện với bất cứ ai.

Trả giá vì em ấy, cậu tự nguyện, trong lòng cậu dễ chịu, nhưng cậu chặn hết tất cả đường lui của em ấy, em ấy không biết nói ra sự thật của vụ án này như thế nào, thậm chí em ấy có lẽ không biết cái nào là thật.

Em ấy không tin tôi, không tin cảnh sát, điều duy nhất em ấy tin chỉ có mỗi một câu cậu nói với em ấy."

Lồng ngực Bắc Dã khe khẽ phập phồng, vẫn không nói một lời.

Cậu nhớ tới cậu từng nói cho cô biết, cậu muốn gì nhất, mà cô nhất định phải cho cậu. Bất luận sau này một mình cô có khó khăn thế nào, cô cũng phải tiếp tục chống đỡ, cho cậu điều cậu muốn nhất.

Cậu biết cô rất cứng rắn, cô có thể làm được.

"Bắc Dã, nếu Trần Niệm không giết người, vậy tôi bảo đảm, em ấy sẽ không có việc gì." Trịnh Dịch biết cậu lo lắng điều gì, dùng sức nói từng chữ từng câu,

"Không có bất kì ai nghe được đoạn đối thoại giữa hai người chúng ta, tôi sẽ giúp cậu. Trong điều kiện tiên quyết em ấy sẽ không có việc gì, cậu để tôi giúp cậu một tay, tôi xin thề! Bắc Dã, người trên bàn phẫu thuật cũng biết cầu sinh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!