Chương 22: (Vô Đề)

Tà dương lưu luyến, gió đêm vỗ ngọn cây dâu tằm lay động, lá cây xào xạt.

Bắc Dã ngồi trên xích đu, yên lặng nhìn Trần Niệm. Cô ôm cây chổi rơm lớn quét lá rụng, xoạt, xoạt, dưới đất lưu lại một vùng đường vân chổi mảnh.

"Em nhìn thấy, trong ngăn kéo bồn rửa tay, thiếu một món đồ." Trần Niệm thử thăm dò,

"Họ nói Ngụy Lai bị…, thực ra không có. Có phải cái kia…"

Hai người nhìn nhau, trầm mặc.

Bắc Dã khẽ cắn môi một cái, mở miệng:

"Nhưng… sau đó biết, Ngụy Lai thực sự bị người khác cường bạo. Hôm đó sau khi em làm Ngụy Lai bị thương, người áo mưa theo dõi cô ta đã khống chế cô ta."

Trần Niệm nắm chặt cây chổi:

"Điều anh nói, là thật sao?"

Là Lại Tử. Hôm Trần Niệm thấy cậu ta rất khẩn trương. Bắc Dã liền biết, tối ấy, trong đám người đi ngang qua cùng Ngụy Lai tổn thương cô có thể có Lại Tử.

"Bọn anh không phải là bạn. Nó đã bỏ trốn tới vùng khác, hai vụ án trước cũng là nó làm."

Trần Niệm không lên tiếng.

"Em không nhớ sao? Anh từng thu dọn cục diện rối rắm cho nó một lần, hôm đó em vẫn ở nhà anh."

"Là anh ta giết Ngụy Lai?" Trần Niệm nửa tin nửa ngờ.

Ừ.

Trần Niệm nhíu mày;

Cậu đứng dậy từ trên xích đu, đi tới giơ tay xoa mặt cô. Cô yên tĩnh lại, con ngươi đen nhìn cậu, ấn đường dần giãn ra.

Cậu cúi đầu, nâng mặt cô lên, thì thầm bên tai cô, giống như thôi miên:

"Em phải tin, em không làm hại người khác, em cũng sẽ không có việc gì."

Cô khe khẽ run:

"Em không có giết người."

Đúng, em không có.

"Anh cũng không có, đúng không?"

Cô gần như cố chấp, cậu chậm rãi cười một tiếng, khẽ gật đầu một cái.

Nhưng cô vẫn có nỗi lo âm thầm, biết cậu có chuyện chưa giải thích, là chuyện không tốt, là tai họa. Cô tin lời cậu, nhưng lại cảm thấy có chút thật có chút giả, nhưng cô không biết phần nào thật phần nào giả.

Cô mơ hồ bất an, cậu cũng vậy.

Họ vẫn là thiếu niên nho nhỏ thôi, sẽ hoảng hốt sợ hãi, nhưng cũng sẽ cắn răng gắt gao chống đỡ, giống như cỏ dại không ai chăm sóc trong bãi đất hoang, liều mạng mọc lên.

Sập tối, hai người trẻ tuổi trèo qua bệ cửa sổ, leo lên theo cầu thang, sóng vai ngồi trên mái nhà trông ra thành phố Hi thế gian mờ tối, ánh chiều tà nơi bầu trời phía Tây tan đi. Tiếng chuông vang lên, xe lửa ầm vang lao qua giữa trời chiều.

Có một linh cảm mơ hồ, đại nạn ập tới.

Cậu hỏi: Nhóc nói lắp?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!