Chương 2: (Vô Đề)

Trần Niệm kéo cửa buồng vệ sinh ra, một làn khói phả thẳng vào mặt cô. Cô quay đầu sang chỗ khác ho mấy tiếng, khói tan đi, hiện ra gương mặt kiêu ngạo ngang ngược của Ngụy Lai.

Mỹ phẩm chưa rửa sạch, sót lại trên gương mặt trẻ trung của cô ta. Sự già dặn kì lạ và cố ý.

Trần Niệm cũng muốn già đi trong một đêm, thoát khỏi cái đấu trường cá lớn nuốt cá bé này.

Nhưng thanh xuân không thể trốn thoát, luôn luôn bước đi tập tễnh.

Trần Niệm đi ra ngoài một bước, bị Ngụy Lai không khách sáo đẩy lại đụng vào cửa buồng. Trần Niệm hi vọng cái đẩy này chỉ là tạm thời, ngẫu hứng, không phải kèn hiệu tuyên chiến.

Ngụy Lai nhấn điếu thuốc cháy trong tay tới, chậm rãi lướt qua gò má cứng ngắc của Trần Niệm, cuối cùng dập tắt trên cánh cửa.

Cô ta sáp lại gần Trần Niệm:

"Chú cảnh sát tìm mày hỏi những gì?"

Trần Niệm bình tĩnh:

"Vẫn… vẫn hỏi… giống lúc trước."

Vẫn vẫn vẫn, Ngụy Lai nhại cô, chán ghét nói,

"Miệng mày vụng như vậy thì không biết nói chuyện? Cái bộ dạng này của mày, nói thật thì cảnh sát cũng nghĩ mày nói dối."

Trần Niệm lắc đầu.

"Trần Niệm mày nói thử xem, khoảnh khắc Hồ Tiểu Điệp nhảy lầu, tao ở đâu?"

Ánh mặt trời chiếu trên gương mặt Trần Niệm, sáng đến trong suốt; cô ngước mắt nhìn cô ta một cái, cố gắng muốn nói một hơi: Ở… Ngụy Lai hung hăng nhìn cô chằm chằm, sắp cho cô một bạt tai, Trần Niệm buột ra mấy chữ cuối cùng, … bên ngoài trường.

Hôm đó trên đường về nhà, ở xa xa Trần Niệm nhìn thấy nhóm Ngụy Lai chặn một nữ sinh trung học, đe dọa đòi tiền.

Ngụy Lai lạnh mặt:

"Mày nói với cảnh sát như vậy?"

Trần Niệm cụp mắt trông thấy tay cô ta đang co rúm lại, rất nhanh lắc đầu, nói: Viết.

Nhưng cái tát kia vẫn đánh tới.

Trần Niệm nghiêng đầu, mái tóc đen hất ra trước, che gò má nửa trắng nửa đỏ của cô, che giấu cho cô.

"Tao liệu chừng mày cũng sẽ không nói lung tung."

Ngụy Lai thật thấp nhả ra một câu. Chuông vào học reo, nữ sinh canh cửa Từ Miểu giục, Ngụy Lai, đi thôi.

Ngụy Lai đến gần Trần Niệm, rút mấy cọng từ trong chùm tóc buộc gọn gàng của cô, quấn trên ngón tay, chầm chậm kéo, cho đến khi kéo đứt:

"Trần Niệm, tốt nhất mày đừng nói lung tung cho tao."

Mỗi lớp học đều là một xã hội nhỏ, có người tính cách khoe khoang, có người vô cùng tầm thường, còn có người sống nội tâm yên lặng; có người đặc lập độc hành (1), có người vô cùng bình thường, còn có người không nhìn thấy.

(1) Đặc lập độc hành: thành ngữ phổ biến hình dung người có chí hướng cao cả, đức tính cao thượng.

Trần Niệm thuộc cái sau.

Trần Niệm vội chạy về lớp trước khi chuông vào học kết thúc. Cô liếc nhìn giáo viên và học sinh đang bận rộn, không ai nhìn cô. Cô đi về chỗ ngồi ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!