Vào tiết tự học hôm ấy, thầy chủ nhiệm giữa chừng đi vào, gõ gõ bàn để các học sinh bỏ hết bài ôn tập trong tay xuống, sau đó tốn nửa tiết giảng cho mọi người kiến thức an toàn và ý thức tự phòng vệ khi đi học và tan học.
"Đặc biệt là học sinh nữ," ông nói,
"cố gắng hết sức kết bạn, không nên đi đến chỗ ít người, cũng đừng đi dạo công viên leo núi. Buổi tối thì đừng chạy lung tung bên ngoài nữa nhé."
Có người hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
Thầy chủ nhiệm nói:
"Không có gì, sắp thi tốt nghiệp rồi, mọi phương diện đều chú ý một chút." Nói đoạn lại nói một số chú ý về ăn uống và đề phòng cảm nắng.
Nhưng các thiếu niên đoán ý tứ qua lời nói và sắc mặt, sao mà nhạy cảm. Thầy vừa đi, trong lớp liền sôi sùng sục.
"Xảy ra chuyện rồi, nhất định xảy ra chuyện rồi."
"Có chú ý tới giọng của thầy không?"Đặc biệt là học sinh nữ
", mình nói ấy hả, chính là phương diện kia."
"Phương diện nào vậy?"
"Phương diện nào mà cậu không biết hả. Lần trước mình đã nói đạo tặc hái hoa áo mưa, các cậu cứ không tin."
Ồ —— Bừng tỉnh ngộ.
Trần Niệm không quan tâm, bỏ một viên xí muội vào miệng.
Tăng Hảo ở đằng trước quay đầu sang, nằm sấp lên bàn Tiểu Mễ, ngoắc ngoắc tay với Trần Niệm.
Trần Niệm sáp lại gần, Tiểu Mễ cũng tới, ba cái đầu tụm lại.
"Này, người mà thầy nói đó rất có thể là Ngụy Lai."
Trần Niệm và Tiểu Mễ vô cùng kinh ngạc.
Tăng Hảo:
"Thật đấy. Việc mất tích gạt người khác xác minh chính xác rồi."
Xí muội trong miệng Trần Niệm tan ra, vừa chua vừa mặn, cô hỏi: Cậu ấy… thế nào?
Tăng Hảo ngập ngừng, giống như cảm thấy xấu hổ vì lời tiếp theo, nhưng vẫn nói ra từ đó: Hiếp rồi giết.
Trần Niệm: …
Tiểu Mễ:
"Thật hay giả vậy, ba cô sáu bà (1) cậu nói lung tung phải không?"
(1) Ba cô sáu bà: vốn chỉ các nghề của phụ nữ Trung Quốc thời xưa, ngày nay chỉ phụ nữ phố chợ hoặc người thích bàn chuyện thị phi.
Thật đấy!
Tăng Hảo nói,
"Tuần trước, trận mưa xối xả cuối cùng của mùa mưa, cầu Tam Thủy bị sập."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!